Tú Sắc Nông Gia

Chương 104: Đến ngày sinh nhật

Trước Sau

break
Edit: Tuyentuyen Beta: Tuyết Y Những vấn đề phiền toái hơn của Lai Sinh từ từ sẽ đến.

Ngày hôm sau, khi Loan Loan vừa cho lợn ăn xong, đang quét sân thì Vương ŧıểυ Thảo tới.

“…..Nương nói sắp đến sinh nhật của tỷ rồi, nên bảo muội tới hỏi xem đến lúc đó có muốn tổ chức náo nhiệt hay không, bà cũng tiện tới giúp tỷ mừng sinh nhật”. Vương ŧıểυ Thảo đứng trong sân, vừa tò mò nhìn lối đi lát đá phiến vừa nói.

Loan Loan cầm chổi nhìn nàng một cái, mẹ nàng muốn tới mừng sinh nhật của nàng sao, điều này thực kỳ lạ! Chẳng nhẽ thật là áy láy ngày xưa lãnh đạm với nàng quá mức,nên bây giờ lại trở nên nhiệt tình như vậy?

Nàng xì cười một tiếng.

“Muội về nói với mẹ, ta không mừng sinh nhật”.

“Sao lại không tổ chức? Năm nay nhà tỷ dọn về nhà mới thì nên tổ chức cho thêm náo nhiệt chứ!”. Vương ŧıểυ Thảo vừa đi dạo trong sân vừa như khó hiểu nói.

“Có gì tốt mà náo nhiệt chứ, bây giờ dọn về nhà mới rồi gánh nặng cuộc sống nhiều hơn, đừng để cha mẹ bận tâm, chúng ta cũng khỏi phiền toái phiền toái”.

“Mẹ nói, dù thế nào đây cũng là sinh nhật đầu tiên khi tỷ về nhà chồng, cho dù tỷ không muốn làm lớn, nhưng người một nhà cũng nên cùng quay quần ăn cơm, trò chuyện cũng tốt nha, vả lại, đại tỷ bọn họ không phải mới đến đây có một lần sao…”

Trong lòng Loan Loan đang suy nghĩ sinh nhật đầu tiên cái gì chứ, năm ngoái khi thân thể này gả đến đây cùng đã qua sinh nhật đầu tiên rồi, sau đó lại thấy giọng nói của Vương ŧıểυ Thảo càng ngày càng xa, cuối cùng không nghe thấy gì nữa, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong sân đã không còn thấy bóng dáng của nàng đâu nữa, lát sau lại thấy nàng từ đằng sân sau đi ra, lúc đi qua chuồng trâu hai mắt lơ đãng nhìn, đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó ngạc nhiên nói “Nhị tỷ, nhà tỷ đã mua trâu rồi a?”

Trong chuồng, con trâu bị lầm ầm ĩ dường như rất khó chịu, ngẩng cổ dùng mũi xì xì hơi về phía nàng ta. Vương ŧıểυ Thảo liền lùi lại về phía sau, tay còn quạt quạt đằng trước, sau đó nhìn về phía Loan Loan nói: “Oa, nhị tỷ, nhà tỷ mua trâu thật à. Vậy không phải bây giờ nhà tỷ đã có xe trâu rồi sao?”

Mí mắt Loan Loan nhẹ nhàng nâng lên, nhà bọn họ mua trâu, sao con bé này còn cao hứng hơn cả mình vậy? Nàng không lạnh không nhạt trả lời.

Vẻ mặt Vương ŧıểυ Thảo vui mừng, lôi kéo góc áo nàng nói: “Nhị tỷ, sau này lúc nào muốn đi chợ thì tỷ nói một tiếng, chúng ta cùng đi, muội cũng muốn ngồi xe trâu nhà tỷ một chút. Mỗi lần đi chợ đều phải đi một đoạn đường thật dài, còn phải đeo theo một đống đồ lớn, chân muốn nhũn hết cả”.

“Bây giờ ta rất ít khi đi chợ.” Loan Loan nói.

Vương ŧıểυ Thảo sửng sốt nói: “Tỷ không còn bán bánh nữa sao?”

“Lâu rồi không bán.”

Vương ŧıểυ Thảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì lúc nào tỷ phu đi chợ, muội cũng có thể ngồi nhờ nha!” Nói xong theo đường lát đá phiến đi từ sân đến mái hiên, cảm thấy cảm giác đi trên đường đá này quả thực thoải mái hơn so với đi trên mặt đất, sạch sẽ bằng phẳng, cho dù trời nóng đi giày đế mỏng, cũng không thấy lòng bàn chân bị cấn, vui vẻ nói: “Nhị tỷ, đường đá này của nhà tỷ thật tốt, sao chỉ lót một chút vậy?”

Loan Loan không có để ý đến con bé

Không ai trả lời nàng, Vương ŧıểυ Thảo cũng không cảm thấy gì cả, chơi đùa trên đường đá một lát, lại chạy vào phòng, nhìn thấy tủ quần áo, rương hòm mới đặt làm thì kinh ngạc một lúc, sau đó chạy đến hỏi Loan Loan: “Nhị tỷ, nhị tỷ, tủ quần áo kia tỷ mới đóng à? Thật là đẹp a! Trong phòng của muội chẳng có cái gì cả. Quần áo đều để trong một cái rương cũ, cái rương còn là cái rương tỷ và đại tỷ dùng rồi nữa!”.

Các nàng dùng thừa sao? Các nàng chẳng phải cũng dùng đồ cũ của mẹ nàng à!

Thấy Loan Loan không để ý tới nàng, Vương ŧıểυ Thảo bèn cười hắc hắc, lấy lòng nói: “Nhị tỷ, tỷ xem có thể bảo tỷ phu cũng giúp muội đóng một cái tủ được không?”

Loan Loan ném cái chổi vào góc tưởng, nhìn nàng một cái nói: “Rương hòm, tủ treo quần áo đều tình là đồ cưới, thế mà muội lại bảo tỷ phu đóng cho muội?”.

Vương ŧıểυ Thảo đỏ mặt, nghẹn giọng vâng dạ: “Muội không có ý đó…”

“Về nhà để cha mẹ đóng cho muội đi. Còn nếu muội muốn như vậy mà cha mẹ không chịu đóng, thì lập tức tìm một nam nhân gả đi đi, rồi bảo nam nhân của muội đóng cho. Ta đây không rảnh, muội không có chuyện gì nữa thì trở về đi.”

“Nhưng bây giờ sắp đến bữa trưa rồi, muội còn chưa ăn cơm mà!” Sau đó nàng đi theo phía sau Loan Loan, không ngừng giải thích, xin lỗi: “Tỷ à, muội chỉ là thấy cái tủ kia đẹp mắt chứ không có ý gì khác, tỷ đừng hiểu nhầm muội nha…”

Bất kể con bé này có ý gì, dù sao như thế cũng không được, mỗi lần đến thây đồ đạc trong nhà là đòi, không quan tâm cái gì cả, chỉ cần con bé không có, nó cũng không quan tâm là nó dùng được hay không, hợp hay không hợp, mà con bé đều muốn.

Loan Loan cũng chưa từng gặp người nào như thế, nếu con bé không phải là muội muội ruột của nàng, thì nàng thật sự muốn đuổi con bé ra khỏi nhà. Loan Loan không muốn ở trong nhà nữa, nàng cầm lấy rổ đi ra cửa, Vương ŧıểυ Thảo đương nhiên cũng đi theo nàng ra sân, sau đó nàng khóa cửa lại rồi đi lên trên núi. Vương ŧıểυ Thảo biết lúc này Loan Loan rất tức giận nên không dám nói gì, chỉ rầu rĩ đi theo phía sau nhìn đông nhìn tây.

Loan Loan cầm rổ đi đến vườn rau ở ngôi nhà trên núi, rau trong vườn phát triển không tệ, nàng hái chút rau cỏ, đáng ra phải sớm gieo hạt ớt rồi, nhưng vì bận rộn nên kéo dài đến tận bây giừ. Tháng năm tiết trời đã ấm áp, lúc này có chút trậm trễ nhưng không tính là quá muộn, nàng định trong hai ngày này sẽ gieo hạt những cây ớt này.

Loan Loan hái rau trong vườn, Vương ŧıểυ Thảo lúc đầu chỉ đứng nhìn, nhưng sau đó cũng đến giúp Loan Loan hái rau. Tối qua Loan Loan nói một câu: “Lâu rồi chưa ăn món thịt rừng rồi”, cho nên sáng sớm nay Bách Thủ đã đi lên núi, đoán chừng buổi trưa cũng không về ăn cơm, chỉ có hai người là nàng và Vương ŧıểυ Thảo, tùy tiện nấu chút gì đó ăn tạm coi như xong.

Hái rau xong, hai người xuống núi về nhà, Loan Loan đi rửa rau rồi đến nhà bếp nhóm lửa bắt đầu nấu cơm, Vương ŧıểυ Thảo tự giác ngồi xuống bên cạnh bếp lò giúp nhóm lửa. Nàng thấy Loan Loan thoáng cái đã xào xong hai món ăn xong, nàng nghĩ thật lâu không được ăn bánh mùi vị thơm ngon của Loan Loan rồi thì liền nói: “Nhị tỷ, muội muốn ăn bánh tỷ làm!”

Loan Loan nhìn nàng một cái: “Trong nhà hết bột mì rồi, để lần sau đi.”

Vương ŧıểυ Thảo có chút tiếc nuối, vểnh vểnh miệnh lên.

Chờ cơm nấu xong, bày món ăn lên bàn, hai người liền chuẩn bị ăn cơm, nhưng đúng vào lúc này lại có người gõ cửa ngoài sân. Loan Loan đi ra khỏi bếp xem, thì ra là mẹ Nguyên Bảo, nàng nói: “Là chị dâu Thanh Diệp sao?”

Thấy Loan Loan ở nhà bếp, mẹ Nguyên Bảo thở ra một hơi: “Các muội chuẩn bị ăn cơm sao? Lai Sinh có ở đây không?”

Loan Loan sửng sốt nói: “Không có a, hôm nay hắn chưa tới đây.”

“Ai nha, đứa trẻ này lại chạy đi đâu rồi, đến lúc ăn cơm rồi!” Mẹ Nguyên Bảo lo lắng nói, nhìn bộ dáng dường như cũng đã đi tìm nhiều chỗ rồi.

“Tẩu đã tìm khắp nơi chưa?” Loan Loan đi đến cửa hỏi.

“Đã tìm rồi, cha của bọn trẻ cũng đã tìm ở ngoài thôn, nhưng không biết hắn đã chạy đi đâu nữa, không nói chuyện với muội nữa, ta về nhà xem hắn đã về chưa…” Vừa nói xong, mẹ Nguyên Bảo đã vội vã đi.

Loan Loan đứng ở cửa nhíu mày, rốt cuộc Lai Sinh đã đi đâu? Nàng muốn đi tìm giúp nhưng nghĩ lại, ngộ nhỡ Lai Sinh lại về nhà nàng thì sao? Xem ra mấy người nhà Nguyên Bảo đều đã ra ngoài tìm, nàng bèn trở về phòng bếp ngồi bắt đầu ăn cơm.

Ăn xong bữa trưa, Vương ŧıểυ Thảo liền trở về nhà, về đến nhà nàng lập tức nói cho cha mẹ mình biết nhà Loan Loan thật là đẹp, còn lát cả đường đá.

Mà Loan Loan thu dọn nhà bếp xong thì đeo gùi đi ra cửa, cũng không biết đã tìm được Lai Sinh chưa, nhưng là nàng phải đi cắt rau cho lợn rồi. Đúng lúc trên đương gặp được người trong thôn, nàng liền hỏi chuyện, người nọ nói cha của Nguyên Bảo đã tìm được rồi, rồi nàng hỏi người kia tìm được ở đâu thì hắn nói hắn cũng không biết.

Có điều tìm được là tốt rồi, Loan Loan đeo gùi yên tâm đi lên núi, trong nhà một chút rau cho lợn cũng đã hết, hôm nay muốn lười cũng không được nữa. Mảnh đồng cỏ quanh sườn núi kia có rất nhiều chỗ, lúc này cũng có người đang cắt cỏ.

“Đại thẩm nương, sao lại là thẩm?”

Vừa lên núi nàng dã thấy rõ người đang cắt cỏ là mẹ Trường Thọ.

Mẹ Trường Thọ thấy là Loan Loan thì cũng cười nói: “Nhị muội tử cũng đến cắt rau cho lợn à!”

“Đúng vậy ạ, nhưng không phải bình thường mẹ Kim Đản đi cắt rau cho lợn sao?”

“Hai ngày nay nó thấy khó chịu trong người, dù sao lão bà tử ta đây cũng không có chuyện gì nên tới đây, ai đi cắt không phải cũng là cắt cả thôi à”.

“Ha ha, nhìn xem đại thẩm nương người rất lo lắng cho con dâu nha! Con dâu nhà ai mà không thoải mái thì không phải làm việc đây chứ?” Loan Loan cười nói.

Mẹ Trường Thọ nghe thấy lời này thì trong lòng bà thật thoải mái a, cười ha ha nhìn nàng: “Cháu đấy, nha đầu này rất biết nói chuyện nha, ta đâu có tốt được như vậy. Ai mà không có lúc đau đầu nóng sốt, vả lại mấy ngày nay nàng quả thực rất nóng nảy.”

Hai người vừa cắt rau vừa nói chuyện, rau cỏ mọc chỗ này vốn vừa dày vừa tốt, vào mùa đông khi các nơi khác đều trơ trụi thì bên này vẫn còn một ít rau. Cho nên không tốn mất nhiều thời gian đã cắt được một gùi đầy. Mẹ Trường Thọ đã sớm cắt đầy, nhưng bà còn giúp nàng cắt thêm.

Hai người đeo gùi bắt đầu đi xuống núi, thừa địp xung quanh không có người, Loan Loan liền lặng lẽ hỏi bà: “Chuyện của Thanh Sơn huynh đệ thế nào rồi ạ?”

Vừa nghe đến chuyện này thì những nếp nhăn trên mặt mẹ Trường Thọ cũng đều cười giãn ra: “Ta đã nhờ người đi hỏi thăm rồi, cô nương kia diện mạo đoan chính, cũng không có tật xấu gì. Hơn nữa bà mối Vương cũng đã hỏi thăm hàng xóm, nói là mẹ nàng nhìn trúng Thanh Sơn nhà chúng ta vì thằng bé trung thực, vả lại còn có tay nghề đan giỏ tốt nữa”.

Đoán chừng đối phương cũng đã đi nghe ngóng, biết Vương Thanh Sơn là người trung thực, hơn nữa bện giỏ một vài tháng cũng kiếm được chút tiền, mà người mua cũng nhiều nên mới đồng ý.”

“Vậy cũng tốt rồi! Phải chúc mừng đại thẩm nương rồi a!”

“Ha ha, cảm ơn nhiều, đến lúc đó các cháu cũng phải tới nha, cháu và Bách Thủ đã giúp Thanh Sơn nhà ta một đại ân nha. Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, cũng đã định ngày, cuối năm sẽ rước về.”

Loan Loan rất ngoài ý muốn, cả nhà này im hơi lặng tiếng thế mà động tác thật là nhanh a!

Lúc nàng về đến nhà thì Bách Thủ đã trở lại, nhưng hôm nay vận khí không tốt, chỉ săn được hai con chim lớn, còn Loan Loan ngược lại lại không cảm thấy gì, có được chút xương và thịt cũng tốt rồi. Sau đó Loan Loan gặp cha Nguyên Bảo, nàng hỏi hắn chuyện của Lai Sinh, hắn thở dài nói: “Tìm được hắn ở phần mộ ông nội hắn.”

Mấy ngày nay thằng bé này cho đến giờ chưa từng đề cập qua chuyện có liên quan đến phần mộ mà, sao hôm nay tự nhiên lại chạy ra nghĩa địa? Cha Nguyên Bảo lắc đầu, bọn họ cũng trăm mối không có cách giải, đã hỏi Lai Sinh rồi nhưng hắn không chịu nói gì cả.

Dương Nghĩa Trí cũng mang vẻ mặt buồn rầu, đứa bé này trừ ngày đầu tiên ăn cơm ở nhà hắn, ngày thứ hai ở nhà Bách Thủ cũng còn tốt, nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba, mồi lần đến giờ ăn cơm đều phải tìm khắp thôn! Nhưng thằng bé là một đứa ngốc, ngươi dạy dỗ nó thế nào đây? Cũng không thể tìm người đi theo nó mỗi ngày được a?

Mà bên kia, Loan Loan và Bách Thủ vừa nói xong chuyện về Lai Sinh, thì Bách Thủ liền nhắc tới chuyện mừng sinh nhật của nàng, nàng không ngờ Bách Thủ vẫn nhớ được sinh nhật của nàng, Loan Loan không trả lời hắn, mà ngược lại hỏi hắn: “Lúc nào thì đến sinh nhật của chàng vậy?”.

“Cuối năm, vẫn còn sớm lắm”. Bách Thủ cười nói.

“Ta không muốn mừng sinh nhật, chờ đến sinh nhật của chàng, ta cùng mừng sinh nhật với chàng.”

Bách Thủ lập tức nhếch miệng cười, nhẹ nhàng kéo tay nàng: “Ta cũng không thích mừng sinh nhật, có nàng ở đây còn hạnh phúc hơn cả mừng sinh nhật!”

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc