Đại phu rất nhanh đã tới, theo sau chính là Tô Tĩnh Uyển.
Sắc mặt Hiên Viên Khanh Trần lạnh lùng nhìn nàng:
- Không phải chỗ của ngươi là ở Mộ Nguyệt cung sao, ngươi tới đây làm gì?
Tô Tĩnh Uyển ôn nhu nói:
- Mấy ngày nay tỷ tỷ đều thấy không thoải mái, cũng không chịu mời đại phu nên Tĩnh Uyển rất lo lắng. May mà vương gia đã quay về, thiếp muốn theo đại phu tới thăm tỷ tỷ thế nào. – bộ dáng, vẻ mặt đều thể hiện lo lắng.
- Phải không, Tĩnh Uyển ngươi cũng biết lo lắng?! – Hiên Viên Khanh Trần lãnh đạm hỏi.
- Vương gia, người biết tâm ý của Tĩnh Uyển là được rồi! – nói chỉ một câu, nàng ta nhìn hắn cười nhẹ, không nói thêm nữa.
Đại phu không dám chậm trễ, đi lên cầm lấy cổ tay của Cảnh Dạ Lan đang làm vẻ mặt không cam tâm tình nguyện, chẩn đoán nửa ngày thì đại phu mới gật gật đầu chắc chắn, đứng dậy hồi báo với Hiên Viên Khanh Trần:
- Chúc mừng vương gia, Vương phi là có hỉ mạch!
Hỉ mạch? Cảnh Dạ Lan bật thốt hỏi lại:
- Cái gì mà hỉ mạch?!
- Nói chính xác thì vương phi đang mang thai! – đại phu hồi đáp.
Có thai? Đôi mắt nàng mờ mịt nâng lên nhìn người xung quanh. Tiểu Khả giật mình, Tĩnh Uyển tuy biểu hiện bình tĩnh nhưng trong mắt lại hiện lên một tia ghen tỵ, còn Hiên Viên Khanh Trần thì tựa hồ ngây ngẩn cả người! (>o<, đoạn này t cười đau hết cả bụng, anh chàng này ngố tồ sao sao ấy~~~)
Không thể nào, nàng lắc đầu nguầy nguậy, nhất định là đang nó hưu nói vượn! Nàng cầm chặt tay đại phu, kích động lớn tiếng hỏi:
- Cái gì mà có thai, ngươi đúng là lang băm. Ngươi nói bậy, làm sao ta có thể có thai chứ. Ta không có thai, tuyệt đối không….
Hiên Viên Khanh Trần đi tới ôm lấy nàng, ngăn cản hành động có thể làm chính mình bị thương của nàng, quay lại nói với những người trong phòng:
- Các ngươi đều lui xuống hết đi.
- Dạ! – đại phu rời đi, được hai bước thì quay đầu dặn hắn. – Vương gia, thân thể vương phi suy yếu, tốt nhất cần tĩnh dưỡng. Sau này có làm cái gì thì cũng phải thật nhẹ nhàng, tùy theo tâm trạng của người, không nên quá tức giận hay là…
Đại phi nói cũng chưa nói xong, Cảnh Dạ Lan đã lớn tiếng quát:
- Cút đi, cút hết ra ngoài cho ta!
Cảnh Dạ Lan giãy dụa trong lòng Hiên Viên Khanh Trần nhưng không thể nào thoát ra khỏi sự giam cầm của hắn. Nàng muốn đánh chết hắn, đấm hắn, xé nát hắn. Còn hắn thì không nói được lời nào, để mặc nàng trút giận, vẻ mặt hắn thực khó dò, ánh mắt chăm chăm nhìn nàng ngồi trong lòng mình.
Cuối cùng nàng cũng thấy mệt, xụi lơ trong lòng hắn:
- Nhìn cái gì, ngươi đã đạt được mục đích rồi đó! – nàng nhấc mắt lên, nhìn mặt hắn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, gắng sống chết mà nhịn chúng xuống, phẫn nộ quát. – Ta không muốn hạ sinh đứa nhỏ này, ta không muốn!
- Ngươi dám! – đáy mắt hắn dâng lên tức giận khiến cho đôi mắt sáng quắc kia dần dần trở nên u ám.
- Sao ta không dám? – nàng cơ hồ muốn nhảy dựng lên. – Sinh ra làm cái gì? Bị ngươi đối đãi như một nô lệ, thà rằng đừng xuất hiện trên thế gian này nữa!
- Muốn hay không thì đều do cô vương quyết định, không có tới phần ngươi nói! – hắn lại túm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, nữ nhân này lần nào cũng thành công trong việc chọc hắn phát hỏa mà!
Nhưng mà lúc này thì…
Ngược lại Cảnh Dạ Lan nở nụ cười, dùng sức đem đống nước mắt sắp rớt xuống lau đi, hướng về phía hắn ủng hộ:
- Tốt nhất ngươi nên dùng sức một chút, đem ta và tên nghiệt chủng này giết chết đi!
Rầm! Hiên Viên Khanh Trần giơ tay lên, dùng sức vỗ xuống chiếc bàn bên cạnh, một góc bàn vỡ nát. Giọng nói trầm thấp vang lên:
- Không được nhắc tới hai chữ “nghiệt chủng” trước mặt cô vương!