Sau một hồi hàn huyên, Lâm Tông Càng mời Hiên Viên Khanh Trần ngủ lại trong quân. Hiên Viên Khanh Trần thấy Lâm Tông Càng vì mình chuẩn bị chu đáo, đoán có lẽ gã muốn lưu hắn lại một thời gian. Hắn tựa lưng vào tháp thượng, nhàn nhã ngồi, nhắm mắt suy tư.
Càng là thời khắc nguy hiểm thì Hiên Viên Khanh Trần càng tỉnh táo. Khi màn đên yên tĩnh buông xuống, trong lòng hắn liền hiện lên thân cảnh Cảnh Dạ Lan. Ánh nhìn cuối cùng của nàng cùng đôi mắt chớp sáng đã in đậm trong tiềm thức.
Lòng nhộn nhạo tưởng niệm, bàn tay vô thức áp lên ngực như muốn ức chế nỗi nhớ đang muốn chảy tràn ra ngoài trong hắn.
Cảnh Lan, hiện giờ nàng đang làm gì? Bất giác, khóe miệng gợi lên ý cười, toàn thân Hiên Viên Khanh Trần thả lỏng, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân tuy vội mà nhẹ song vẫn lọt vào tai Hiên Viên Khanh Trần.
- Ca ca ~~~ – giọng nói run run mang theo cảm xúc không thể tin nhẹ nhàng vang lên. Dường như thanh âm không có dừng lại, tiếp tục hướng phía Hiên Viên Khanh Trần chạy tới. – Hu hu… – phủ phục dưới chân hắn là gương mặt khóc điềm đạm đáng yêu của Thu Thủy.
- Thu Thủy! – hắn hé mắt nhìn người đang ngồi dưới chân mình, nhất thời lo lắng buông lỏng.
- Được rồi,được rồi, không phải gặp lại rồi sao, muội còn khóc cái gì! – hắn kéo Thu Thủy lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, dịu giọng an ủi.
- Ta.. Ta cứ tưởng là… – nàng nức nở không ngừng, nói không thành câu, hai mắt đẫm lệ ngước lên mông lung nhìn hắn. Thấy biểu tình của nàng thay đổi, Hiên Viên Khanh Trần nhịn không được mà trêu chọc.
- Ca ca, huynh không trách muội sao?
Nàng chà lau nước mắt trên mặt, con ngươi tinh thuần chăm chú nhìn Hiên Viên Khanh Trần. Nàng vẫn chưa tìm được cơ hội giải thích với hắn. Kỳ thực có rất nhiều chuyện, đều là nàng gặp phải trong lúc vô tình. Lần trước đám tử sĩ chết quá nhiều, nàng tận mắt chứng kiến bọn họ rơi xuống sông nên vẫn cảm thấy áy náy bấy lâu nay!
Hiên Viên Khanh Trần lắc đầu, thấp giọng nói:
- Trách muội cái gì? Nếu muốn nói đến chuyện trách tội ai đó thì ta người đáng chết, đáng trách nhất là ta mới đúng.
Hắn vuốt ve mái tóc Thu Thủy, ngữ điệu buồn bã. Hắn từng tâm niệm rằng, đã làm thương tổn tới người mình thương yêu nhất thì có điều gì hơn so với việc trừng phạt làm cho hắn đâu triệt nội tâm.
- Ca ca… Huynh không trách muội là được rồi, so với cái gì cũng không bằng! – nàng nghe Hiên Viên Khanh Trần nói, mãi lúc sau mới buông lỏng tâm tư. Nàng chỉ biết, cho dù thế nào thì hắn vẫn là hắn của nhiều năm trước; cho dù mình có làm cái gì thì hắn đều không một câu oán hận. Hắn luôn đứng chắn trước nàng, vì nàng mà che chở hết thảy.
Thu Thủy tiến lên, giữ lấy ống tay áo của Hiên Viên Khanh Trần:
- Muội biết huynh làm rất nhiều điều cho muội nhưng huynh lại không có nói cho muội biết. Nhưng bây giờ muội đều rõ ràng mọi chuyện, muội cam đoan sau này đều nghe lời huynh! – biểu tình của nàng thành khẩn mà kiên định rồi chủ động cầm lấy bàn tay Hiên Viên Khanh Trần. Bàn tay to rộng này đã mang cho nàng hơi ấm quen thuộc, nàng kề sát tay mình vào lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay mảnh khảnh giao triền cùng ngón tay hắn. – Ca ca, có thể nhìn thấy huynh thật là tốt! – giọng nói rất nhỏ của nàng truyền tới, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ngẩng lên áp sát vào má Hiên Viên Khanh Trần, cánh tay chủ động ôm cổ hắn. Khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt lim dim, Thu Thủy ngượng ngùng cắn cắn môi dưới rồi giơ mặt lên.
- Khuya rồi, có gì ngày mai nói tiếp. – Hiên Viên Khanh Trần gỡ cánh tay nàng quàng trên cổ mình rồi cố ý đẩy ra, thản nhiên nói.
- Ca ca, muội.. muộ thật sự… – giọng nói của nàng rất nhỏ nhưng lại mang vẻ thật sự. Từ sớm nàng đã biết sẽ có một ngày như vậy, nàng thủy chung muốn ở bên cạnh hắn cả đời này. Nàng không quan tâm có đêm động phòng hoa chúc hay không, nàng chỉ cần một mình hắn là được rồi.
- Tiểu nha đầu, muội muốn làm cái gì vậy?
- Khanh Trần huynh muốn làm cái gì thì ta đều nguyện ý! – giọng nữ tử nhỏ nhẹ mang theo ngượng ngùng cực hạn. Thu Thủy cúi đầu, hai tay chảy xuống giữ lấy vạt áo rồi ái muội đáp lời. Ngay cả xưng hô nàng cũng đã sửa lại, không còn giống như trước đây.
Hiên Viên Khanh Trần ngây ra một hồi, biểu tình như không biết phải làm sao. Hắn nghĩ chắc đã đến lúc nói cho nàng hiểu rõ mọi chuyện, bằng không nha đầu này vẫn hiểu lầm mất. Có điều, hắn cảm thấy kỳ quái, làm sao một người như Thu Thủy lại phát sinh ra đại chuyển biến như vầy!
- Thu Thủy, ta muốn nói chuyện với muội.
- Ừm, huynh nói đi, ta nghe! – rặng mây đỏ trên má Thu Thủy càng ngày càng lan rộng, ngón tay nàng run run xoa ngực Hiên Viên Khanh Trần. Đầu ngón tay cảm nhận được sự nóng bỏng rồi nhanh chóng truyền khắp toàn thân nàng gây nên một trận khô nóng.
Hắn đột nhiên cầm tay nàng, bàn tay hữu lực khiến cho nàng đang tim đập gia tốc thiếu chút nữa bởi vì quá khích mà ngừng đập. Cảm giác không giống với bình thường, vừa quen vừa lạ, có chút tư vị khiến nàng mê muội.
- Ta và muội không có khả năng. – trên đỉnh đầu vang lên tiếng trả lời ôn hòa của hắn, vô tình tiêu diệt ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng nàng.
- Cái gì không có khả năng? – nàng chậm rãi ngẩng đầu, ý cười gợi lên bên khóe môi nháy mắt liền cứng lại. – Ta không còn nhỏ, tính tuổi thì cũng ít hơn Vương phi tỷ tỷ không bao nhiêu. Vì sao huynh với nàng thì được mà ta lại không được? – nàng giữ chặt lấy Hiên Viên Khanh Trần đang có ý định đứng dậy.
- Nàng và muội không giống nhau. Nàng là thê tử của ta, còn muội là…
- Ta không muốn là muội muội của huynh! – Thu Thủy quả quyết ngắt ngang lời hắn. Không cần Hiên Viên Khanh Trần nói hết thì nàng cũng đoán được hắn muốn nói cái gì. Cái nàng muốn không phải là một câu trả lời như thế! Nước mắt vừa mới ngừng lại được dịp đảo quanh trong hốc mắt, có điều lần này nàng cố gắng nhịn xuống quyết không để nó rơi xuống vào lúc này.
- Thu Thủy, hãy nghe ta nói xong đã! – hắn gỡ tay nàng ra. – Lần này ta tới đây cũng là vì muốn nói rõ ràng với muội. Có lẽ ngay cả ta cũng đã hiểu lầm trong bao năm qua. Trước khi gây thêm tương tổn và hiểu lầm, ta phải nói rõ với muội.
Cánh môi run rẩy cắn chặt, đôi mắt rưng rưng thương tâm muốn chất chăm chăm nhìn Hiên Viên Khanh Trần. Hắn tới đây tìm nàng chỉ vì muốn nói rõ ràng với nàng tất cả những chuyện hiểu lầm bao năm qua sao?