Hách Liên Quyền nhìn người trước mặt mình, cho tới tận bây giờ gã vẫn có cảm giác như đã từng quen biết người này nhưng không thể nào đoán ra được. Gã cần Tô Vân Phong trợ giúp, tấn công Bắc An trong thời gian ngắn nhất chính là chuyện quan trọng trước mắt cho nên dù có quá nhiều nghi ngờ đối với vị Cảnh công tử này thì gã vẫn không có tìm hiểu thêm gì về nàng.
Một người phụ tá nhận được sự sủng ái tử Tô Vân Phong, nàng thật sự quá mức tinh tế, tú văn. Ngay cả khi nàng bị gã mai phục cũng không có gì gọi là hoảng sợ, ngược lại còn ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, sự bình tĩnh tới khó tin. Mấy ngày qua, hình như nàng không để ý tới bất cứ điều gì mà đều tự thân an phận nên gã cũng không mấy lo lắng.
Nhưng khi đề cập tới Hiên Viên Khanh Trần thì nàng lại biểu lộ ra vẻ mặt bất thường, một bên là phụ tá trong đại quân Lan Lăng còn một bên là Bắc An vương thực ra bọn họ có mối quan hệ như thế nào?
Gã đi tới gần từng bước rồi dừng lại cách đó không xa. Trong mắt Cảnh công tử hiển hiện rõ ý cười đùa cợt cùng khinh thường, nụ cười lạnh nhạt, lạnh lẽo chợt nổi lên bên khóe môi khiến trong lòng Hách Liên Quyền bốc lên một ngọn lửa vô danh.
- Rốt cuộc ngươi là ai? – gã đề cao giọng hỏi, trong lòng bất giác nảy lên một sự khủng hoảng. Gã sợ cái gì? Gã vì sao phải sợ? Hách Liên Quyền gã thì sợ ai chứ? Ngay cả một Hiên Viên Khanh Trần không ai bì nổi cũng đang nằm trong tay gã kia mà.
Ngày đó, gã dường như đã dụng hết mọi thủ đoạn điên cuồng mà bạo ngược trả thù hắn. Hắn đã hại chết tướng soái của Tây Sở, khiến cho gã phải chịu phận như một thần tử mà tiến cống… Tất cả những nhục nhã đó gã muốn trả lại cho Hiên Viên Khanh Trần.
Thấy hắn chỉ bất đắc dĩ ngồi đó, tùy ý gã muốn làm gì thì làm khiến khoái cảm vì được trả thù trong lòng gã càng ngày càng bành trướng hơn. Làm sao hắn còn đủ sức để phản kháng, hắn sớm đã bị thương nặng nhưng Hách Liên Quyền gã muốn giữ lại một chút tâm trí của Hiên Viên Khanh Trần. Gã muốn một Bắc An vương tàn bạo thị huyết sẽ bị tra tấn tới lúc phải cúi đầu nhận làm nô tài, nếu giết hắn thì quá nhẹ nhàng rồi!
Hôm nay gã mời bọn họ tới nơi này là muốn nhìn xem rốt cuộc Cảnh công tử có thể che dấu tới khi nào. Nhưng gã không đoán được tình cảnh hiện tại này.
- Ta là ai? Tây Sở vương, sao ngươi đi ra ngoài một hồi mà vẫn chưa biết ta là ai ư? – nàng chậm rãi đứng dậy, chủ động đi về phía gã.
Vụt ~~~ Thanh kiếm sáng bóng do tên người hầu bên cạnh Hách Liên Quyền rút ra loáng hiện lên trước mặt Cảnh Dạ Lan.
- Không được vô lễ! – gã quát lớn một tiếng rồi lui về mấy bước tránh ở sau người hầu. Con ngươi u ám không ngừng đánh giá nàng cẩn thận. – CẢnh công tử? Ta nhìn ngươi không giống!
- Ta giống ai chứ? – nàng gõ gõ ngón tay lên trán mấy cái, thản nhiên hỏi lại.
- Đây chính là điều mà bổn vương muốn hỏi ngươi.
- Ta là Cảnh công tử, người phụ tá trong quân của Vân vương gia, Tây Sở vương Hách Liên Quyền cũng chỉ là bại tướng dưới tay của ta thôi! – nàng thong thả đi tới, vừa nói vừa chú ý vào mấy huyệt vị.
Yến tiệc không đơn giản chỉ là yến tiệc, sao nàng không hiểu chứ!
Nếu luận về công tâm mưu lược thì bất luận là Hiên Viên Khanh Trần hay Tô Vân Phong vẫn trên cơ Hách Liên Quyền. Không phải là gã không bằng người khác, mỗi một suy nghĩ của gã đều là những mưu kế ti lược song lòng dạ thì chưa đủ rộng lớn để bao quát hết thảy. Tính kế quá chu toàn đôi khi khó có thể chiến thắng.
Quả nhiên Hách Liên Quyền biến sắc, chẳng lẽ là nàng? Điều duy nhất gã tính sai chính là nắm phải nữ nhân kia trong tay! Khốn kiếp, làm sao có thể quên được chứ.
Sự nghi hoặc, tìm tòi trong mắt gã dần chuyển sang ý cười. Được, tốt lắm! Đã đến thì cũng không uổng công phu, đã tới lúc Hách Liên Quyền gã nên ra tay rồi.
- Người đâu!
- Khoan đã! – chợt Cảnh Dạ Lan lên tiếng, bước đi này của nàng rất nguy hiểm nhưng cũng chính là cách duy nhất.
- Nếu bổn vương không nhớ lầm thì ngươi.. – nụ cười tà nịnh xuất hiện, gã không ngờ kiếp này lại khiến chính mình phải đối diện với tình huống hiện tại. Không thể ngờ được, đúng là không thể ngờ được là nàng vẫn còn sống! Khó trách nàng không cần cái gì, cái mà nàng muốn chính là Hiên Viên Khanh Trần!
- Khoan đã! – Cảnh Dạ Lan ngăn lời gã nói. – Tây Sở vương nếu đã biết thì cần gì phải nói ra?!
- Cảnh công tử sợ chuyện gì chăng?
- Ta sợ sau khi Tây Sở vương nói ra lại càng dọa người hơn. – nàng trấn định lại nói rất tự nhiên, ánh mắt khóa chặt mặt Hách Liên Quyền. Còn có hộ vệ bên cạnh, gã có thể trốn an toàn, muốn ra tay thì có chút khó khăn.
- Hừ! – Hách Liên Quyền hừ lạnh một tiếng. Quả đúng là như thế, gã lại rơi vào tay Hoa Mị Nô, chuyện này quả thực đã hằn nên hận ý khó tiêu tan trong lòng gã. – Đáng tiếc, hôm nay ngươi đã rơi vào tay bổn vương!
- Đáng tiếc Tây Sở vương cần Vân vương gia giúp! – nàng cược là Hách Liên Quyền sẽ không tử bỏ tất cả những thứ đang có trong tay.
Ánh mắt gã chuyển sang nhìn Hiên Viên Khanh Trần nãy giờ vẫn ngồi im không lên tiếng:
- Bắc An vương, ngươi đã xướng một trò rất hay, ngay cả vương phi của mình cũng có thể hy sinh được. – ngụ ý là Hách Liên Quyền đang muốn kích Hiên Viên Khanh Trần, ngay cả vương phi của mình cũng không thể bảo vệ mà phải nhờ tới Tô Vân Phong.
- Hắn xướng cái gì ta không biết, hiện tại ta là Cảnh công tử, còn Hách Liên Quyền ngươi không thể không thực hiện giao dịch này với ta.
- Ha ha ha.. – gã cười ha hả. – Đương nhiên, bổn vương làm sao lại khiến ngươi bị thương được, cũng khó trách Tô Vân Phong sủng ái ngươi như vậy, thì ra… – gã đảo mắt qua thấy mặt Hiên Viên Khanh Trần biến sắc lại càng được đà nói thêm. – Người có thể làm cho Tô Vân Phong rối loạn tâm tình e là trong thiên hạ này cũng chỉ có Cảnh công tử ngươi thôi. – nói xong, gã như là trưng cầu ý kiến phụ họa thêm mà quay sang hỏi Hiên Viên Khanh Trần. – Bắc An vương, ngươi nói có đúng không?
Không phải là ngươi giỏi chịu đựng lắm sao, chỉ e là ngươi vẫn không thể nào chịu đựng được chuyện vương phi của mình ở cùng một chỗ với Tô Vân Phong!
Cảnh Dạ Lan chỉ lẳng lặng chờ gã cười nói xong mới tiếp tục nói:
- Đại quân của vương gia sẽ nhanh chóng xuất phát, đúng lúc đó nếu không thấy ta thì e là kế hoạch lớn phách nghiệp của Tây Sở vương sẽ bị đổ vỡ.
- Ồ, vậy sao? – gã nhíu mày. – Ý của Cảnh công tử là không muốn đi?! – lời còn chưa dứt thì thân hình Cảnh Dạ Lan chợt loáng. Người hầu bên cạnh Hách Liên Quyền chợt cảm thấy cổ tay tê dại, ngay tức khắc bội kiếm đã rơi vào tay nàng không biết tự khi nào!