- Ta biết ngươi muốn nói gì.. vừa rồi.. vừa rồi là ta… – nàng đối diện với Hiên Viên Khanh Trần, vốn muốn giải thích nhưng càng nói càng loạn.
- Làm cái gì thì tạm thời không nói đến, ta muốn nàng phải nghe những lời này! – hắn khôi phục lại sự bá đạo mà Cảnh Dạ Lan quen thuộc. Đôi mày rậm đen khẽ nhăn lại, hắn muốn nói với người nữ tử vẫn luôn muốn chạy trốn khỏi hắn những điều mà chưa bao giờ hắn nói ra.
Từ đầu đúng là có liên quan tới thắng thua nhưng hiện tại đã không còn quan trọng như vậy nữa.
- Ta không thích nghe, ta tự chăm sóc mình là được, ngươi đừng có quản nữa! – nàng trở nên bối rối, vuốt cánh tay hắn. Nhưng nàng càng muốn chạy trốn thì lại càng bị ôm chặt hơn.
- Rốt cuộc thì ngươi muốn…
- Cảnh Lan, ta yêu nàng!\
- A , ngươi… – nhất thời Cảnh Dạ Lan mở tròn hai mắt. Hắn đang nói cái gì vậy?
- Cảnh Lan, ta yêu nàng! – hắn nhìn người trong lòng, mỉm cười lặp lại.
- … Ngươi… ta… – suy nghĩ của Cảnh Dạ Lan đột ngột cứng lại.. Hắn nói… hắn yêu ai chứ?!
- Cảnh Lan, ta yêu nàng!
- Cảnh Lan, ta nói ta yêu nàng. Ta – Hiên Viên Khanh Trần yêu nàng – Cảnh Dạ Lan! – hắn lặp lại không ngừng. – Cảnh Lan, nàng có nhớ từng đánh cược với ta chứ? Nàng nói nếu ai nói yêu trước thì người đó sẽ thua cuộc. Bây giờ ta xác định nói cho nàng biết, ta yêu nàng.. dù trở thành người thua trận thì ta cũng tình nguyện, chỉ cần được yêu nàng thôi!
Lời nói của hắn cứ như tiếng sấm rền khiến Cảnh Dạ Lan kinh ngạc tới nửa ngày không thể nhúc nhích, thậm chí còn không nói ra được một chữ nào.
Hắn yêu nàng?! Hiên Viên Khanh Trần không hề che dấu tình cảm của chính mình, thủ đoạn của hắn rất bá đạo, cường ngạnh và những lúc nhu tình của hắn y như một thứ rượu ngon thượng hạng làm cho người ta không thể nào kiềm chế chính mình mà hãm sâu vào đó.
Cảnh Dạ Lan không phải không hiểu tâm ý hắn nhưng mà nút kết trong lòng nàng mãi vẫn không thể mở ra, đây chính là nơi mà nàng cố thủ được tới cuối cùng. Cho dù Hiên Viên Khanh Trần không ngần ngại thể hiện tâm ý thì nàng cũng muốn né tránh.
Nhưng một chữ yêu này thực sự nàng không thể thừa nhận trong chốc lát được. Được người yêu hoặc là yêu một người có cảm nhận khác nhau như thế nào? Có giống như những ngọt ngào và thống khổ mà nàng đang nếm thử này không?
Vì sao phải nói ra vào lúc này chứ? Vì sao lại nói ra đúng vào lúc mà lòng nàng đang vì lo lắng, bất an không thể nào xác định nổi?
- Ta…
- Ta không cần nàng phải trả lời ngay lúc này. Chỉ cần nàng biết ta yêu nàng là được rồi!
Cảnh Lan, nhất định là nàng đang nghĩ vì sao ta lại chọn lúc này nói ra, kỳ thực ngay từ đầu ta cũng không tính sẽ nói ra sớm như thế này.. Nhưng tình huống không cho phép ta tiếp tục bảo thủ và im lặng nữa.
Nhìn mặt nàng hiện lên vẻ khiếp sợ, Hiên Viên Khanh Trần nhịn không được cúi xuống hôn nhẹ. Nàng chỉ có thể là của hắn, Hiên Viên Khanh Trần hắn cho dù làm bất cứ cái gì cũng phải có được người con gái này, bởi vì trái tim của hắn đã trao cho nàng, và một khi hắn đã trao đi thứ gì đó thì vĩnh viễn không thu hồi lại nữa.
- Nếu… ta nói là nếu, lúc này ta có thể toàn thân trở ra thì nàng hãy nói cho ta biết câu trả lời của nàng! – lời nói của Hiên Viên Khanh Trần như ma ám lòng nàng.
Cảnh Dạ Lan không biết làm thế nào mà mình trở về được phòng, thân thể run nhè nhẹ cố tựa vào bên giường, hai mắt mở to trống rỗng, trong đầu hỗn loạn không thể lý giải nổi chuyện gì.
Không ngủ được không chỉ có mình Cảnh Dạ Lan mà ở Lan Lăng cũng có một người thức trắng đêm tới bình minh.
Xuất binh! Đó chính là quyết định của một người làm tướng soái của Lan Lăng như hắn. Có thể vì bị Hách Liên Quyền nắm Cảnh Dạ Lan trong tay gây áp lực, hay vì bất cứ sự lo lắng nào thì đây chính là một kế hoạch không thể đi sai dù chỉ một bước.
Cho dù hắn không muốn thì mệnh lệnh của quân vương đã ban ra, hắn không thể không theo!
- Vương gia, hãy dùng chút điểm tâm đi! – người hầu bưng lên đồ ăn đặt xuống bàn. Đã mấy ngày liên tục vì chuyện của Cảnh công tư mà Tô Vân Phong tiều tụy đi rất nhiều. Theo vương gia nhiều năm nhưng y chưa từng thấy vương gia lo âu như thế này.
- Ngô thống lĩnh, chuyện ta giao cho ngươi đã làm xong chưa?
- Tất cả đều đã làm tốt, chỉ còn chờ vương gia hạ lệnh!
- Được. Ngươi hạ lệnh xuống, mang theo một đội người ngựa và thư của bổn vương giao cho Hách Liên Quyền nói về địa điểm đón Cảnh công tử về.
A Cảnh, ta không thể không làm như vậy, chỉ mong nàng vô sự là được rồi… Ngước nhìn chút ánh sáng nơi chân trời, hàng mày vốn thư hoãn của Tô Vân Phong dần nhăn lại.
- Vương gia, có một việc tiểu nhân không biết có nên nói hay không?
- Cứ nói, đừng ngại!
- Tối hôm qua có một người nói muốn gặp vương gia.
- Là ai?
- Hắn không chịu báo danh tính, chỉ nói là nếu vương gia không gặp hắn thì nhất định sẽ hối hận. Lúc ấy thuộc hạ không cho hắn vào , hắn nói là hôm nay sẽ còn đến nữa.
Thực ra là ai tới tìm? Tô Vân Phong nghĩ rồi gật đầu:
- Nếu hắn tới đây thì cứ cho vào!
- Dạ!
Nhưng lúc Tô Vân Phong nhìn thấy người tới là ai thì trong lòng cười khổ một tiếng, người này so với Hiên Viên Khanh Trần còn khó đối phó hơn. Tuy y chỉ một mực im lặng đứng phía sau Hiên Viên Khanh Trần nhưng lại ẩn chứa năng lực không thể đo lường được.
- Thì ra là ngươi, hôm qua thủ hạ của ta đã đắc tội rồi.
Chiếc áo choàng được lột ra, mái tóc dài đen hé lộ, khuôn mặt mị hoặc phiêu động ý cười:
- Vương gia nói gì vậy, tối hôm qua đã cố ý tới quấy rầy vương gia còn mong vương gia không trách tội. Là Vô Ngân đường đột rồi.
- Ngươi tới là vì chuyện của Hiên Viên Khanh Trần?
- Một nửa.
- Vậy một nửa còn lại?
- Là vì vương gia! – y nâng mắ lên, ý cười khiến người ta mê say.
- Vì bổn vương?
- Đúng vậy! – Vô Ngân chậm rãi cởi áo choàng ra.
Tô Vân Phong biết y đã chạy tới đây suốt đêm, với một con người làm việc khá ổn trọng, tâm tư kín đáo như Vô Ngân mà vội vàng thế này thì e là chuyện này cũng không phải thường.
- Ta biết binh mã của vương gia tức khắc sẽ xuất phát hướng tới Bắc An nhưng Vô Ngân cả gan nói một câu, e là sự liên thủ giữa vương gia và Hách Liên Quyền không thể thành công. – khi nói trên mặt Vô Ngân biểu lộ sự tự tin khiến cho Tô Vân Phong không thể khinh thường.
Hắn đã từng nghe đồn về Vô Ngân và hắn nghĩ những lời đó không phải là chuyện đùa.