Đằng sau tấm màn, trên chiếc giường to lớn, thân hình tinh tế kiều nhỏ im lặng nằm, mái tóc dài đen như mực, tựa như thác vây lấy toàn thân nàng, làm nổi bậc hai má xinh đẹp lại tái nhợt. Đôi mày tú lệ nhíu lại, đôi môi xin đẹp mân khởi, mảy may không có chút máu, mặt trên là dấu răng thật sâu. Hiên Viên Khanh Trần nửa quỳ bên giường nàng, ngón tay mơn trớn hai má của nàng, khoé mắt còn mang theo nước mắt, lướt nhẹ qua hai môi của nàng.
“Mị Nô, ta đã trở về, đừng ngủ.” Hắn kéo bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, đặt lên môi hôn lên. Một lần một lần gọi tên của nàng. Chỉ là người nằm bên người hắn, không còn giống như bình thường nữa, như mèo con đáp lời hắn.
“Đừng làm ta sợ nữa, ta sẽ không khách khí đâu.” Hiên Viên Khanh Trần ôm nàng vào ngực, thấp giọng lẩm bẩm bên tai của nàng.
Thân hình nàng mềm mại nằm ở đầu vai hắn, nhưng thân mình dán chặt vào hắn ấy chỉ có lãnh ý.
Cứ ôm như vậy, một khắc cũng không chịu buông nàng ra, nhẹ vỗ về phía sau lưng, hắn nói nhỏ, thanh âm mơ hổ không rõ, lại hết sức ôn nhu.
Cuối cùng, hai má dán nàng, vuốt ve da thịt non mịn của nàng, từng chút từng chút… Mỗi một lần hắn cố ý đùa với nàng, nhớ tới nàng một bộ ngượng ngùng, bộ dáng khó nhịn lại không chịu xin khoan dung, Hiên Viên Khanh Trần ôm càng chặt.
Nàng vẫn chưa được xem, lễ vật ta chuẩn bị cho nàng, những gì ta nợ nàng ta vẫn chưa bù lại được. Nàng thực sự là nhẫn tâm, chính là không chịu cho ta một cơ hội, Mị Nô…
Động tác dần dần chậm lại, gương mặt của hắn chôn vào cổ của nàng, tấm lưng dầy rộng không khỏi bắt đầu run run. Nghẹn ngào không tiếng động phát ra từ cổ họng, trong Ngọc Thần cung yên tĩnh, vô cùng khắc khoải.
Trong bóng đêm, Vô Ngân đứng trong tuyết xuất thần nhìn phương xa, cũng không biết đã đứng bao lâu, thẳng cho đến khi nghe thấy trong tuyết truyền đến tiếng cước bộ quen thuộc, nhưng là thê lương hắn chưa từng nghe qua.
“Phát tiết tốt chưa?” Hắn thản nhiên hỏi.
“Vì sao?” Hai đồng tử mắt yêu dị của hắn chợt co chặt lại, giọng nói khan khan mang theo băng sương lãnh ý hỏi hắn.
“Thời điểm nàng phát độc, không có giải dược, mà thuốc mới của ta vẫn chưa có…”
“Ngươi đã nói có thể cứu nàng!” Hắn đề cao thanh âm, chất vấn Vô Ngân, vì sao cho hắn hy vọng, rồi lại một lần nữa cướp đi.
“Khanh Trần, ta là người không phải là thần, huống hồ chi nàng một lòng muốn chết, ta chỉ có thể cứu được vài lần!” Vô Ngân bất ngờ xoay người lại, đồng tử mắt hiện lên một tia vẻ mặt không dễ phát hiện.
Hiên Viên Khanh Trần ngạc nhiên, thanh âm khẽ run, hắn không rõ ý của Vô Ngân. “Cái gì kêu nàng một lòng muốn chết? Nàng không phải là người như vậy, sẽ không, sẽ không!” Hắn không tin, năm lần bảy lượt muốn đào tẩu, sau khi bị hắn dùng mọi cách nhục nhã hành hạ, cho đến khi đứa nhỏ mất đi, nàng trúng độc thống khổ, nàng vẫn còn sống.
Hắn biết chính mình phạm lỗi không phải một ngày hai ngày có thể bù lại, nhưng là nàng đã đáp ứng rồi, muốn bắt đầu một lần nữa. Hắn từ chối cho ý kiến phe phẩy lắc đầu.
Mị Nô, chẳng lẽ nàng lại gạt ta?!
Bộ dáng nàng thẹn thùng, bộ dáng nàng lười biếng làm nũng, bộ dáng nàng khóc đau đớn đáng thương, bộ dáng khóe môi nàng giương lên nụ cười tự tin… Từng cái hiện lên trước mắt hắn, không phải, nàng không phải là người muốn chết.
Vô Ngân nhìn vẻ mặt của hắn mờ mịt không tin, lấy trong tay áo ra bức thư của Cảnh Dạ Lan giao cho hắn.
Ngay lúc đó nàng, trên mặt tái nhợt không có một chút máu, mang theo một chút lạnh nhạt cười yếu ớt: “Ngươi đưa cái này cho hắn, hắn tự nhiên sẽ minh bạch.”
“Khanh Trần, hãy xem cái này một chút đi, là nàng để lại cho ngươi.” Nói xong đem bức thư giao cho hắn, không biết cuối cùng nguyên nhân, Hiên Viên Khanh Trần sẽ không bỏ qua, chỉ có thể làm cho hắn hoàn toàn chết tâm mới có thể chặt đứa ý niệm trong đầu hắn.
Có lẽ về sau Khanh Trần ngươi sẽ biết được chân tướng, đừng trách ta, nhưng là ta cũng sẽ không hối hận tất cả những gì ta làm hôm nay, cho dù bị ngươi căm thù ta ta cũng sẽ bảo vệ cho người ta muốn bảo hộ.
Đây là ước định giữa ngươi và ta trong lúc đó, ta cuộc đời này sẽ nhớ kỹ, cho đến một khắc cuối cùng.
Bức thư mở ra, trải ra bàn tay hắn. Đập vào mắt hắn là những con chữ xinh đẹp của nàng, rất ít từ, nhưng lại làm cho trái tim Hiên Viên Khanh Trần một lần nữa cảm giác như bị nghiền nát.
Nàng hận ta đến như vậy sao? Vô luận ta làm cái gì, nàng cũng không thể tha thứ. Nàng ở cùng ta năm tháng, đã không muốn xa rời ngôi nhà, vì sao nàng lại cự tuyệt ta? Vì sao lại quật cường như thế, dùng biện pháp như vậy thương tổn ta đến tình trạng như vậy?
Tuyết từng mảnh từng mảnh rơi xuống bức thư, dần dần hoá thành dòng nước nho nhỏ đọng lại, một chút choáng váng, hắn chậm rãi chôn mặt vào lòng bàn tay, rồi đột nhiên ngồi xuống tuyết.
Bắc An Vương phi bỗng nhiên ốm chết, Bắc An Vương thương tâm quá độ, không thể xuất chinh biên giới, Hiên Viên Triệt nhân cơ hội này đem binh quyền trong tay hắn cắt đi một nửa, giao cho phó tướng của chính mình, ở mặt ngoài, vì trấn an hắn tang thê đau đớn, đặc biệt thưởng đất phong, cũng là khiến hắn bán giam lỏng trong này.
Ngay từ đầu, Hiên Viên Triệt còn lo lắng hắn sẽ thịnh nộ quả quyết khởi binh, nhưng không ngờ Hiên Viên Khanh Trần không có hành động gì, ngược lại khấu tạ hắn, Hoa Mị Nô chết có lẽ thực sự trở thành đã kích rất lớn đối với Hiên Viên Khanh Trần.
“Khanh Trần, đây là?” Hắn nhìn Hiên Viên Khanh Trần mặc đồ tang, là để tang ba năm. “Mị Nô nếu biết, chắc chắn sẽ mỉm cười ngươi thâm tình như thế, cũng không uổng phí trẫm tứ hôn gả nàng cho ngươi.
“Cảm ơn ý tốt ngay lúc đó của hoàng huynh, Mị Nô quả thật đã cho ta trải qua một khoảng thời gian tốt đẹp, nếu nàng còn sống, ta nhất định sẽ…” Hiên Viên Khanh Trần dừng nói, ngưỡng người ra nhìn người trong quan tài.
Một thân y phục cưới đỏ tươi, trang hoàng lộng lẫy. Tựa như nàng lúc trước thời điểm gả đến Bắc An, nhưng là nàng vĩnh viễn không biết được, hắn xốc lên khăn voan đối nàng châm chọc khêu khích phía trước, cặp con ngươi linh động của nàng, không tiếng động nhìn chằm chằm hắn. Hắn hoảng hốt trong nháy mắt, trong đồng tử mắt là khuôn mặt của nàng!
“Vương gia, đã đến giờ đóng quan tài.” Vô Ngân ở một bên nhắc nhở hắn.