Khi con người ta còn sống, đôi khi họ thường gặp phải nhiều người mà họ không muốn gặp; có khi người đó luôn luôn xuất hiện trước mặt họ và vào những lúc không thích hợp.
Tô Vân Phong được người cứu về Lan Lăng, lúc này tại biên giới hơn mười vạn đại quân của Lan Lăng được lệnh tập hợp. Hòa bình giữa Đại Nguyệt và Lan Lăng hơn trăm năm nay như một chiếc áo khoác, cuối cùng cũng tới lúc bị mục rách; mà đầu sỏ gây nên điều này đều được nhất trí cho rằng đó là Hoa Mị Nô – hồng nhan họa thủy.
Ngay cả triều đình cũng đã phái người tới Bắc AN, trên danh nghĩa là bình ổn nhưng phía sau không biết là cấp thánh chỉ gì cho Hiên Viên Khanh Trần.
Có một chuyện nằm ngoài ý muốn của Cảnh Dạ Lan, đó là người triều đình nhận lệnh tới Bắc An chính là phụ thân của Hoa Mị Nô – thừa tướng đương triều Hoa Thanh Nho. Trong ý thức của nàng thì lúc nàng chiếm giữ thân thể của Hoa Mị Nô, vừa mới tỉnh lại thì nghe thấy một giọng nói uy nghiêm giữa cơn mê mang.
“Dù có chết rồi cũng phải đưa thi thể tới Bắc An!”
Cuối cùng, thương thế của nàng còn chưa có lành lặn thì đã bị ném lên xe ngựa đuổi về Bắc An. Lần xuất giả duy nhất của đời nữ tử lại không có lấy một người thân trong nhà đưa tiễn, xem ra nàng trong Hoa gia chỉ là một thứ hàng hóa lúc nào cũng bị người ta sốt sắng tống xuất đi chứ không phải là một con người.
Trong đại điện Ngọc Thần cung sáng rực, đàn hương được khơi đốt, từng đợt khói nhẹ bay lên từ lư đồng, hương khí lượn lờ nhẹ nhàng khiến cho người ta thả lỏng cơ thể. Bốn phía yên tĩnh, mọi chuyện mọi vật trước mắt như đã biến thành mơ hồ.
Hương trà thoang thoảng dâng lên, Cảnh Dạ Lan nâng mắt lên nhìn, lúc này nàng mới thấy rõ được người trước mắt được xưng là phụ thân của nàng.
Thừa tướng chẳng phải mặc cẩm y hoa phục sao? Còn lão thì chỉ mặc quần áo rất đơn giản, thân hình không cao lắm, vóc người gầy yếu,thậm chí lưng còn hơi còng, râu tóc hoa râm cả.
Người này thoạt nhìn có vẻ bình thường như đã ngồi tại vị trí thừa tướng tới hơn mười năm, trải qua hai đời đại đế, muội muội chính là đương kim thái hậu, thứ nữ là đương kim hoàng hậu. Còn nàng, trưởng nữ không được sủng ái, một hồng nhan họa thủy cũng được gả cho một người cầm giữ binh quyền lớn mạnh nhất, Bắc An vương – Hiên Viên Khanh Trần!
Đúng là một kế hoạch hoàn hảo, hai người con gái đều gả cho hai người có quyền lực lớn nhất trong triều, cho dù cuối cùng có thế nào thì lão vẫn là người có được lợi ích nhiều nhất. Mà nữ nhân của Hoa gia cũng đâu có thiếu.
- Nô nhi, con có khỏe không? – Hoa thừa tướng đánh vỡ không khí im ắng, mở lời. – Phụ thân vẫn luôn quan tâm tới cuộc sống của con ở Bắc An.
Phụ thân? Ha ha, trong lòng nàng cười thầm, từ nhỏ nàng đã là một cô nhi không cha không mẹ, nàng cũng từng khao khát được cha mẹ yêu thương; song cả đời nàng, tới lúc hai mươi tuổi vẫn chưa được nếm qua chút nào. Mà sau khi xuyên qua, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng chính là lão cha lạnh lùng, vô tình trên danh nghĩa.
Dù có chết rồi thì cũng phải đưa thi thể tới Bắc An! Nàng sẽ không quên câu nói này, nó đã quyết định tới những bi thương mà nàng phải đón nhận, đã khiến cho cuộc sống sau khi hồi sinh của nàng chỉ biết tới trốn chạy!
- Nhờ phúc, mọi chuyện cũng không tệ lắm! – nàng thản nhiên nói.
- Nô nhi, con còn trách phụ thân phải không? – lão không thể chịu được sự im lặng xấu hổ này, nhịn không được mở miệng hỏi tiếp.
Ánh mắt Cảnh Dạ Lan lạnh lùng, đuôi mắt như có hàn băng ngưng kết:
- Nữ nhi sao dám trách, phụ thân nói quá rồi, dù có chết cũng muốn đem nữ nhi đưa cho Hiên Viên Khanh Trần; hiện tại ta đã gả làm người của hắn, bất luận có thế nào thì cũng là mệnh của ta, làm sao có thể trách phụ thân chứ?!
Lão há miệng thở dốc, trên mặt thoáng hiện lên một tia thống khổ, trầm giọng nói:
- Vi phụ biết đã ủy khuất cho con, âm thầm chuyển bị trí hoàng hậu cho muội muội con, đem con gả cho hắn, dù biết là con sẽ bị đối đãi như thế nào nhưng trong lòng con vẫn có hắn, bằng không thì con cũng không thể không hiểu ý tứ của hoàng thượng mà làm ra hành động tự sát ngốc nghếch!
Lão nói có ý gì? Chẳng lẽ Hoa Mị Nô tự sát là vì một nguyên nhân khác?
- Chuyện đã qua rồi, mặc kệ có thế nào thì hiện tại ta đã là Bắc An Vương phi, phụ thân cũng không cần nhắc lại làm gì, chẳng còn liên quan gì nữa! Ta đối với các ngươi mà nói chẳng qua chỉ là vật dùng để trao đổi để các ngươi đạt được mục đích mà thôi! – nàng lạnh giọng nói.
- Con thật sự đã thay đổi rồi, trước kia dù có thế nào thì con cũng sẽ không nói thế này với phụ thân!
- Nếu vẫn là Hoa Mị Nô trước kia thì đã sớm bị các ngươi gây thương tích rồi, làm sao có được ngày hôm nay ngồi đàm tiếu, nói chuyện với phụ thân chứ?
Hoa Thanh Nho thở dài một tiếng:
- Nếu có trở lại thì vi phụ cũng sẽ không hối hận vì đã làm hết thảy mọi chuyện; còn mối nghiệt duyên của Nô nhi con cùng Hiên Viên gia cũng sẽ vẫn tiếp tục! Thế này cũng là con muốn hoàn trả mà thôi!
- Hoàn trả cái gì? Vì sao lại là ta? – trong lòng Cảnh Dạ Lan cũng rất muốn biết.
- Tình trạng mất trí nhớ của con không có biến chuyển phải không? – lão hỏi thân thiết. – Vi phụ nghe nói con từng trốn khỏi hắn vài lần đều bị hắn bắt về; dựa theo tính cách quả quyết trước kia của hắn thì nhất định sẽ không tha thứ cho con; không ngờ đứa nhỏ kia (hình như là nói Trần ca á) đối với con vẫn tốt lắm. – lão khẽ gật đầu. – Có lẽ bây giờ con sẽ trách ta nhưng một ngày nào đó con sẽ hiểu rõ tất cả những việc này ta an bài đều vì muốn tốt cho con. Dù sao thì khiến cho con rơi vào tình cảnh này, vi phụ cũng có trách nhiệm.
Nghe lão nói một hồi, Cảnh Dạ Lan thăm dò suy nghĩ cũng đại khái hiểu chút. Đoạn nghiệt duyên giữa Hoa Mị Nô và Hiên Viên Khanh Trần đã sớm có, hình như không chỉ liên quan tới hắn và nàng còn còn có nhiều người khác. Ngay cả chuyện Hoa Mị Nô tự sát cũng chứa đựng không ít ẩn tình mà người ta không hay biết.
Hôm nay nghe Hoa Thanh Nho nói chuyện, nàng nghe xong mà trong lòng nổi lên một trận bi thương. Cảm nhận trong nàng so với trước kia đã có thay đổi, dĩ nhiên người phân không rõ chính là còn, song cũng có liên quan tới Hoa Mị Nô nữa!
- Nô nhi, sáng mai phụ thân sẽ trở về Đại Nguyệt, sau này phụ tử chúng ta không biết tới khi nào mới gặp lại được. Vi phụ chỉ có thể nói với con một điều, con cũng là con gái của ta, những năm gần đây quả thực ta đã không quan tâm tới con. Khả năng của ta chỉ làm được thế này cho con, dù hiện tại đó là tra tấn con nhưng một ngày nào đó còn sẽ hiểu được dụng ý của cô vương. Bắc An này mới chính là nơi con có thể sống yên ổn, còn đứa nhỏ Khanh Trần kia chỉ cần con có dụng tâm thì sẽ xóa bỏ được mọi hiểu lầm thôi!
- Người đợi chút! – Cảnh Dạ Lan đứng dậy muốn gọi lão lại để hỏi cho rõ ràng thì lại bị người tới ngăn lại.