“Khởi bẩm hoàng thượng, Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân Hoàng Duẫn Phong cầu kiến!” Chính là thời điểm nồng đậm ngọt ngào, lại bị người không liên quan quấy rầy.
Đông Ly Thuần lạnh mặt, thanh âm lãnh đạm: “Có chuyện gì quan trọng, không thể đợi đến ngày mai vào triều bàn lại sao?”
Tên nội thị kia trả lời: “Hoàng thượng, Hoàng Tướng quân nói có chuyện quan trọng cầu kiến, còn có Mã Thừa Tướng, Tống Thái Úy và bọn người tướng quân ở bên ngoài ngự thư phòng xin đợi hoàng thượng, nói là có chuyện rất quan trọng cần cầu kiến.”
Sở Liên Nhi khe khẽ đẩy lồng ngực Đông Ly Thuần, nói nhỏ: “Thuần, quốc sự quan trọng.”
Đông Ly Thuần cúi đầu, trong con ngươi có bất đắc dĩ, còn có nhiều hơn là áy náy, “Vốn là đáp ứng ngươi muốn cùng ngươi.”
Sở Liên Nhi lắc đầu: “Quốc sự quan trọng, đi trước đi, về sau ngày còn dài mà, không kém một ngày này.” đám người Mã Văn Trọng đã đủ ghét nàng, nàng cũng không muốn rơi vào danh tiếng hồng nhan họa thủy.
Nếu như lấy tính khí trước kia của Sở Liên Nhi, Mã Văn Trọng càng ghét nàng, nàng càng phải làm cho hắn xem, để cho hắn ghét đủ. Nhưng mà bây giờ lại không, nàng yêu Đông Ly Thuần thật sâu, luôn luôn suy nghĩ thay hắn.
Đông Ly Thuần áy náy nhìn nàng một hồi lâu, nhìn trên mặt nàng cũng không không có vui, lúc này mới yên lòng lại, cúi đầu hôn một cái lên mặt nàng, phân phó cung nhân hầu hạ, lúc này mới theo nội thị kia rời đi.
Nhìn long bào vàng sáng uy nghiêm của Đông Ly Thuần càng đi càng xa, Sở Liên Nhi bỗng dưng kêu lên: “Đi, bãi giá Ngự Thư Phòng.”
Ngự Thư Phòng cách Ngự Hoa Viên một khoảng cách, Sở Liên Nhi có thai, đi tương đối chậm, đợi sau khi nàng tiến vào từ cửa hông, Đông Ly Thuần đã cùng triều thần nghị sự. Nàng không dám quấy rầy, liền trốn sau tấm bình phong nghe lén.
. . . . . . . . . . .
Ngự Thư Phòng rất rộng rãi, từng dãy giá sách bằng gỗ đàn đặt rất nhiều sách, Sở Liên Nhi tiến vào từ cửa hông, không có quấy rầy đến người nào, len lén trốn phía sau giá sách, phía trước giá sách lại có một bình phong cao bằng người, sau tấm bình phong chính là chỗ ngồi của Đông Ly Thuần, hắn đang ngồi ở trên long tọa, thương nghị quốc sự với đám người Mã Văn Trọng Hoàng Duẫn Phong.
“Hoàng thượng, Hoa quốc khinh người quá đáng, cư nhiên phạm biên quan ta, rõ ràng khiêu khích Đông Ly ta, chúng ta không thể ngồi đợi đập chết nữa. Nhất định phải hạ uy phong của bọn họ.” Là thanh âm Hoàng Duẫn Phong, thân là võ tướng, chiến là tốt nhất, Sở Liên Nhi biết Đông Ly Thuần đang dần dần suy yếu ảnh hưởng của Nho Thần đối với triều đình, từ từ khôi phục địa vị của võ tướng ở trong triều, hắn cực kỳ coi trọng, để cho hắn thống lĩnh mười vạn biên quân Đông Ly quốc, cùng năm vạn kinh quân. Nhưng Đông Ly Thuần quả thật đủ khôn khéo, mặc dù võ tướng phải có trọng binh, nhưng quyết sẽ không tạo thành cảnh tượng nắm binh tự trọng, bởi vì hắn đã dùng tâm phúc của mình thay thế tướng lãnh dưới trướng của Hoàng Duẫn Phong mà không ai biết. Người ngoài khẳng định không nhìn ra, nhưng Sở Liên Nhi tin tưởng lấy thông minh của Hoàng Duẫn Phong, nên biết đây là cảnh cáo và đề phòng Đông Ly Thuần cho hắn, muốn hắn không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Sở Liên Nhi cũng không cho là Hoàng Duẫn Phong sẽ phản, nhưng thân là hoàng đế, lòng phòng hộ nhất định phải có, tin tưởng Hoàng Duẫn Phong phải hiểu điểm này, cho nên ở một tháng trước, đã chủ động nộp lên binh phù, chỉ để lại một gia phong Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân và tước vị thừa kế Tĩnh Vũ Hầu.
Mà tướng lãnh khác đi theo bên cạnh Đông Ly Thuần cũng rất tự hiểu mình, Sở Liên Nhi không biết Đông Ly Thuần làm được thế nào, dù thế nào đi nữa bọn hắn cũng chủ động nộp lên Hổ phù cầm binh, hiện tại, nɠɵạı trừ Thành Vệ Quân, Đông Ly Thuần đã vững vàng nắm binh lực toàn bộ hai mươi vạn biên quân Nam Lăng, Đông Lăng, Bắc Lăng, Cấm Vệ Quân, Ngự Lâm quân ở kinh thành và năm vạn quân kinh đô ở trong tay, địa vị của tướng tăng bọn võ lên ở trong triều, tuy thực quyền bị tước đoạt hơn phân nửa, nhưng mỗi tướng lãnh vẫn có bộ phận binh lực. Đây cũng là bọn họ Đông Ly Thuần biết cách dùng người, nếu như thu hồi toàn bộ binh lực, nội tâm những tướng lĩnh đi theo hắn vào sinh ra tử khẳng định bất mãn, cho nên liền giữ lại bộ phận binh lực cho bọn hắn, một mặt là trấn an, mặt khác, cũng là tuyệt đối tín nhiệm đối với bọn họ.
Người làm tướng, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người.
Mà hai bên nhân mã triều đình cũng đang gây không thể tách rời ở phương diện xuất binh và nghị hòa. Đang ở thời điểm mọi người ồn ào không nghỉ, nghe Binh bộ hồi báo, quân đội Hoa quốc lại quấy rầy Đông Lăng, sắp công phá thành Bán Nguyệt ở biên quan Đông Lăng.
Nếu như thành Bán Nguyệt bị công phá, như vậy, tám trăm dặm trong vùng Đông Lăng từ thành Bán Nguyệt, sẽ vào trong túi Hoa quốc hết. Mặc dù Đông Lăng không phải là thành buôn bán quan trọng, nhưng là thành trấn quan trọng có kỹ thuật nấu sắt độc nhất vô nhị, Hoa quốc ở quân sự và lương thảo có ưu thế tuyệt đối, nếu như cướp lấy thuật rèn sắt – pháp bảo cầu sinh duy nhất của Đông Ly quốc nữa. Như vậy, lấy dã tâm bao nhiêu triều đại của Hoa quốc, Đông Ly Quốc không có bất kỳ ưu thế nào sẽ đi hướng diệt quốc.
Đám người Hoàng Duẫn Phong này phân tích, Sở Liên Nhi nghe, đôi mày thanh tú nhíu chặt, Hoàng Duẫn Phong nói đúng là sự thật, Đông Ly quốc tuyệt không thể mất đi kỹ thuật nấu sắt duy nhất. Kỹ thuật nấu sắt của Đông Ly quốc đã tương đối toàn diện, nhưng vì không để cho kỹ thuật tiết ra ngoài, vẫn luôn do quan phủ khống chế, sau đó nước láng giềng mua lại giá cao, Hoa quốc bởi vì ưu thế lương thảo, cho nên Đông Ly quốc không dám cho giá tiền quá cao. Ở phương diện này cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Nếu như kỹ thuật nấu sắt này bị Hoa quốc chiếm đi, tổn thất của Đông Ly quốc đúng là cực kỳ thảm trọng.
Xuất binh, là biện pháp duy nhất.
Nhưng, Nho Thần cũng không nghĩ như vậy.
Lấy Mã Văn Trọng cầm đầu nho thần lại có sầu lo khác, đầu tiên, Đông Ly quốc nhiều năm liên tục chiến loạn, quốc khố đã sớm trống không, tuy nói Đông Ly Thuần lấy được tài phú như núi từ nơi các phiên vương, nhưng hỗ trợ các phương diện cổ động khao thưởng tam quân, cùng giúp nạn thiên tai, và các dân chúng bởi vì chiến loạn mà lầm than. Quốc khố đã còn dư lại mấy.
Tiếp theo, binh mã Hoa quốc cường tráng, lực lượng quân sự hùng hậu, Đông Ly căn bản không cách nào bằng được, tuy nói binh lực do Đông Ly Thuần tự mình xây dựng quả thật đề cao không ít, nhưng vẫn không thể so.
Mà các tướng sĩ mới trải qua chiến loạn, còn chưa được phục hồi đầy đủ, đường đột xuất binh, binh mỏi mệt có thể nào thắng được uy phong như Thái Sơn của Hoa quốc?
Trở lại, bởi vì chiến loạn, phá hư cực lớn đối với đất đai, hơn nữa mùa thu chính là mùa thu hoạch, giao chiến cùng Hoa quốc, không biết muốn chà đạp bao nhiêu hoa màu, lương thực của Đông Ly quốc vốn là bần cùng, nếu như thêm sương trên tuyết nữa, chỉ sẽ kích khởi dân biến.
Vì vậy, không chủ trương xuất binh.
Đám người Mã Văn Trọng nói một phen cũng quả thật có đa͙σ lý, khiến Đông Ly Thuần cũng khó khăn.
“Nhưng, nếu như không thể ra binh, Hoa quốc khẳng định càng thêm phách lối, hơn nữa cuộc sống dân chúng ở Đông Lăng nhất định sẽ khó càng thêm khó, hơn nữa, nếu như không xuất binh, lấy binh lực Hoa quốc, thành Bán Nguyệt bị công phá đó là chuyện sớm hay muộn. Đến lúc đó, cả Đông Lăng đều phải rơi vào trong lòng bàn tay Hoa quốc, hơn nữa kỹ thuật nấu sắt Đông Ly Thuần dựa vào để sống cũng sẽ bị đoạt đi. Thừa tướng, diệt quốc, cùng sự phẫn nộ của dân chúng so với, bên nào quan trọng hơn?” Nói chuyện là Hoàng Duẫn Phong, thanh âm của hắn đã hoàn toàn kích động. Cách bình phong, Sở Liên Nhi có thể tưởng tượng tình cảnh của hắn.
Mã Văn Trọng thong thả ung dung nói: “Tĩnh Vũ Hầu quanh năm tác chiến ở trên ngựa, khẳng định là không biết, sách lược trừ dùng võ bình thiên hạ, còn có thể dùng văn bình thiên hạ?”
Sở Liên Nhi cau mày, Mã Văn Trọng này, tuy nói là đệ nhất tài tử Đông Ly, bản lĩnh trị quốc cũng quả thật không tệ, ít nhất đoạn thời gian Đông Ly Thuần không có ở kinh thành, hắn xử lý vô triều chánh cùng tốt, nhưng, hắn có thể nào dùng giọng nói khinh thường đối đãi một lão tướng sa trường?
Hoàng Duẫn Phong cười lạnh: “Bổn hầu là một người thô thiển, chỉ biết dùng quyền nói chuyện, sao có thể so sánh với Thừa tướng, Thừa tướng tài trí hơn người, chẳng lẽ còn có thể sử dụng văn giải quyết hay sao? Bổn hầu cũng muốn nghe cao kiến của Thừa tướng.”
Mã Văn Trọng nói: “Bệ hạ, Hoa quốc mặc dù dã tâm bừng bừng, nhưng dân chúng phản chiến trong nước cũng rất nhiều, chúng ta không ngại xuống tay ở trên người những người nào.”
“A, theo ý kiến Thừa tướng?” Là thanh âm vững vàng lãnh đạm của Đông Ly Thuần.
Mã Văn Trọng thanh thanh cổ họng, nói: “Mưu kế của thần rất đơn giản, đó chính là, hòa thân!”
“Hòa thân?”
“Đúng, hòa thân, nghe nói dưới gối hoàng đế Hoa quốc có một vị công chúa, dáng dấp như hoa như ngọc, vô cùng được thánh sủng, đã 29 tuổi, còn chưa gả Phò mã, thần nghe nói, vị công chúa này mắt cao hơn đầu, lại duy chỉ bị tuấn tú và tư thế oai hùng của bệ hạ ngài mê hoặc, từng tuyên bố không phải là bệ hạ không lấy. Nếu như bệ hạ cầu hôn với Hoa quốc, lấy tư thế oai hùng ngọc thụ lâm phong của bệ hạ, tin tưởng Hoa quốc công chúa sẽ không cự tuyệt. Chỉ cần hai nước vĩnh viễn kết duyên tần tấn, như vậy, uy hiếp đến từ chính Hoa quốc không phải tiêu trừ sao?”
Sở Liên Nhi nghe âm thầm cắn răng, nắm chặt quả đấm, trong lòng thầm mắng, ngươi được đấy Mã Văn Trọng, ngươi thật đúng là chưa từ bỏ ý định, không có thay đổi quyết tâm cưới nàng của Đông Ly Thuần, liền bắt đầu đánh chủ ý khác. Thật là một tên khốn kiếp!
Mã Văn Trọng lại nói: “Bệ hạ, duy nhất có thể giải quyết tình thế nghiêm trọng biên quan, cũng chỉ có một đường hòa thân.”
Thanh âm của Đông Ly Thuần bình thản, nghe không ra hỉ nộ: “Thừa tướng cho là, lấy dã tâm Hoa quốc, hòa thân là có thể giải quyết tất cả sao?”
“Chỉ cần bệ hạ có thể cưới công chúa Hoa quốc, thần dám cam đoan, ít nhất trong vòng một năm Hoa quốc quyết sẽ không xuất binh với Đông Ly.” Mã Văn Trọng nói như đinh chém sắt.
Sở Liên Nhi âm thầm tốn hơi thừa lời, nho chua đáng chết, nói đi nói lại, chính là không muốn một mình nàng độc bá.
“Thừa tướng, ngươi thật giống như quên một chuyện, đó chính là ban đầu bệ hạ lấy Sở hoàng hậu thì từng chiêu cáo thiên hạ, từ nay về sau, chỉ cưới một mình Sở hoàng hậu, không bao giờ nạp Tần phi. Ngươi muốn bệ hạ cưới công chúa Hoa quốc, không phải rõ ràng ép bệ hạ làm người nói không giữ lời sao?” Sở Liên Nhi nghe vậy không nhịn được vui vẻ ra mặt, đại thần thay nàng nói chuyện này, về sau nàng nhất định phải trọng dụng hắn.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, này nhất thời, kia nhất thời. Chuyện liên quan đến tồn vong của quốc gia, còn tử thủ lời thề không hợp với tổ chế kia làm cái gì? Thay đổi xoành xoạch là đủ.” Mã Văn Trọng nói nghĩa chánh từ nghiêm, “Hơn nữa, thân là hoàng hậu, mẫu nghi một nước, cũng cần đảm đương thiên hạ. Thông cảm khổ tâm của bệ hạ, đây là một chuyện hoàng hậu nên làm, nếu như hoàng hậu ngay cả điểm này cũng không thể thông cảm, nói gì mẫu nghi thiên hạ?”
Sở Liên Nhi nghe vừa bực mình vừa buồn cười, họ Mã này quanh co lòng vòng, không có gì hơn chính là muốn Đông Ly Thuần cưới Tân Phi khác, chính là không muốn mình độc bá, nói đa͙σ lý chó má gì. Còn không phải chỉ vòng quanh nàng.
Lúc này, lại có người lên tiếng: “Thừa tướng nói rất đúng, thân là hoàng hậu, quả thật nên suy nghĩ vì quốc gia. Nhưng, chẳng lẽ thừa tướng quên, ban đầu Đông Ly ta đánh bại Hoa quốc, cũng là mưu kế của Sở hoàng hậu, bệ hạ, sao không nghe ý kiến hoàng hậu một chút? Tin tưởng lấy cơ trí siêu nhiên của hoàng hậu nương nương, nàng nhất định có phương pháp lui địch.” Người nói chuyện là Tống Hưu, chính là đại thần duy nhất thay nàng nói chuyện vừa rồi. Sở Liên Nhi cảm động không dứt, Tống Hưu, chỉ cần có ta ở đây, về sau ta nhất định nâng đỡ ngươi.
“Tống tướng quân, quy củ hậu cung không được can chính, ngươi cũng biết, ngươi có thể nào dung túng bệ hạ để cho hoàng hậu tham gia vào chính sự, ngươi có ý gì?” Mã Văn Trọng cáu kỉnh giận dữ mắng mỏ.
Tống Hưu phản bác: “Đây là Thừa tướng có thành kiến đối với hoàng hậu. Nếu như hoàng hậu thật muốn tham gia vào chính sự, đã sớm ỷ vào tin chìu của bệ hạ đối với nàng muốn làm gì thì làm. Còn nữa, Thừa tướng không hài lòng hoàng hậu, nhiều lần bất kính đối với hoàng hậu, hoàng hậu cũng biết, nhưng nàng cái gì cũng không nói. Nếu như lòng hoàng hậu nhỏ mọn, còn có thể dung được ngươi càn rỡ ở trước mặt bệ hạ sao?”
“Tống Hưu, ngươi dám can đảm gầm thét quan trên?” Mã Văn Trọng tức giận không nhẹ.
“Hạ thần không dám, hạ thần chẳng qua là nói thật mà thôi.”
“Ngươi. . . . . .”
“Đủ rồi.” Đông Ly Thuần lên tiếng ngăn cản, “Thừa tướng đối với hoàng hậu quả thật có thành kiến, hoàng hậu trải qua mấy ngày nay, quả thật chưa bao giờ can thiệp qua triều sự, Thừa tướng, về sau chớ có nói năng lỗ mãng đối với hoàng hậu nữa.”
“Nhưng hoàng thượng, hậu cung không được can chính. . . . . .”
“Trẫm biết, trẫm cũng chưa bao giờ để cho hoàng hậu can thiệp chánh sự.” Đông Ly Thuần lạnh như băng nói , hắn đứng dậy, phất tay áo, “Thân là hoàng đế, trẫm quyết sẽ không để cho hậu cung tham gia vào chính sự, nhưng hoàng hậu thân là thê tử trẫm, trẫm nghe ý kiến thê tử một chút lại có ngại gì? Tốt lắm, không cần nói thêm nữa, đều lui xuống, ngày mai lâm triều bàn lại chuyện này.”
“Bệ hạ, tình huống nguy cấp, bệ hạ thật không suy tính ý kiến của thần?” Mã Văn Trọng vẫn chưa từ bỏ ý định.
Sở Liên Nhi níu lấy tay áo thật chặt, tim sắp nhảy ra ngực.
Chỉ nghe thanh âm lạnh như băng của Đông Ly Thuần vang lên: “Chẳng lẽ Thừa tướng thật muốn để cho trẫm làm quân vương nói mà không giữ sao?”
Sở Liên Nhi ngây ngốc mở con ngươi, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào suy tư.
Hắn nói, hắn muốn làm quân vương nói chuyện giữ lời, ý tứ đúng là, hắn sẽ luôn luôn tuân thủ lời hứa đó sao? Cả đời đều chỉ cưới một mình nàng làm vợ, không nạp Tần phi, không mở rộng hậu cung.
Tim chợt lắp đầy, cảm động không nói ra được, mắt ê ẩm, nàng đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, trừng mắt nhìn, nhìn bóng người trước mắt, nháy mắt lần nữa, “Thuần?” Người nam nhân mặc áo long bào vàng sáng thêu chín rồng trước mắt, trừ hắn ra còn ai vào đây?