“Thành Kiều!” Thành Vân quát khẽ, nhìn về phía Sở Liên Nhi, nói: “Đi thôi, thời điểm nên dùng bữa tối.”
Sở Liên Nhi nhìn qua ông già vẫn đang cực kỳ cao hứng kể chuyện cổ tích trên đài, hai tay của hắn khoa trương múa máy, miệng lưỡi lưu loát nói: “. . . Nói về nhị hoàng tử điện hạ này, cũng thật đáng thương, từ nhỏ mẫu phi không nói, thường xuyên bị các huynh đệ khi dễ. Thái tử cưới Lâu Ngọc Nhi rồi, cuộc sống của hắn càng khổ sở. Mọi người đều biết, nhị hoàng tử điện hạ tướng mạo tuấn mỹ, dâm phụ họ Lâu liền coi trọng hắn, tìm cách câu dẫn hắn, nhưng nhị hoàng tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, chẳng những không có bị nàng hấp dẫn, ngược lại còn chính nghĩa nghiêm trang cự tuyệt. yêu nữ liền ghi hận trong lòng, nhiều lần hãm hại nhị hoàng tử, về sau đã bị hoàng đế giáng chức ra kinh thành, tác chiến với Thát Yên hung mãnh ở biên quan, cửu tử nhất sinh. Yêu nữ họ Lâu vẫn không buông tha hắn, còn phái sát thủ đi ám sát hắn, nhị hoàng tử thân trúng bảy đao mười hai kiếm, may mắn được đường huynh của con rể lớn của hàng xóm của biểu muội ta nhặt được, bằng không. . . .”
Hả, nói như là sự thật, nàng trước kia, thực sự lợi hại như vậy sao? Lại chỉnh nhân yêu nam thành thành như vậy?
Chỉ là, bình thường tranh đấu trong cung đình, dân chúng bên ngoài này cũng không thể biết nha, vì cái gì dân chúng biên quan đều nghe nói không ít? Nhất định là chuyện tốt của tên khốn khiếp Đông Ly Thuần làm.
“Đồ nhân yêu (gay) chết tiệt, lại phái người nói xấu ta khắp bốn phía.” Nghĩ tới những ngày này, nàng chỉ cần vừa ra đường cái, sẽ nghe được rất nhiều người kể chuyện đang nói xấu Lâu Ngọc Nhi, nói Lâu Ngọc Nhi thành đại ác nữ thiên hạ vô song, không tội ác nào không làm.
Mà Đông Ly Thuần, tất bị khen thành đại anh hùng thâm chịu yêu nữ hãm hại, vẫn còn có thể không ngừng vươn lên, lại có thể tạo phúc dân chúng.
Nam nhân như vậy, chuyên làm công trình như bún, thật là một cái ŧıểυ nhân.
“Ngươi nói cái gì?” Thanh âm nàng nói rất nhỏ, Thành Vân không nghe hiểu được, chỉ nghe được mấy chữ “Đồ nhân yêu Đông Ly Thuần”. Thần sắc cổ quái cực kỳ.
Hồ Vĩnh ngồi ở bên kia cách Sở Liên Nhi gần nhất, khi hắn nghe được lời nói của Sở Liên Nhi, không khỏi kinh hãi, cổ quái nhìn Thành Vân, nhìn kỹ thần sắc của hắn, phát hiện trên mặt Thành Vân cũng không có thần sắc vui mừng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Sở Liên Nhi mới phát hiện mình nói lỡ miệng, tranh thủ thời gian ngậm miệng lại, hướng hắn cười cười: “Không có, không có gì. . . Khụ, khụ. . . Chữ lễ này của ta, chính là đồng hóa bọn họ. Làm cho bọn họ học tập lễ nghi Trung Nguyên, mở hàng thông thương với bọn họ, khiến man nhân này dùng đồ dùng của người Hán, làm cho bọn họ tiếp nhận tư tưởng cùng văn hóa của người Hán. Chúng ta dùng nông canh và thành thị làm cho bọn họ dần dần rời xa cuộc sống trước kia của bọn họ, con ngựa hoang thoát cương, sẽ biến thành một con cừu nhỏ ôn thuần.”
Toàn trường hít vào khẩu khí, đều dùng ánh mắt kính sợ chằm chằm vào Sở Liên Nhi vẻ mặt dương dương tự đắc. Nữ nhân này tuổi còn trẻ, làm sao nghĩ đến dùng loại thủ đoạn nhìn như ôn nhu nhưng thực tế lại còn ác hơn giết người?
. . . . . . . . . . . . .
Trở lại chòi gác, Sở Liên Nhi và Thành Vân ngủ lại chỗ ở, tiếp nhận chung trà Thành Kiều đưa tới, nhẹ nhàng hớp một ngụm, Thành Vân ngồi trên chiếc ghế đỏ bưng ly trà trong tay vuốt vuốt, cười dịu dàng nhìn qua nàng, nói: “Chúng ta cũng chỉ bất quá muốn tiêu diệt phần tử dã tâm trên thảo nguyên, mà ngươi lại muốn tiêu diệt cả dân tộc người ta. Xem ra, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn lòng dạ ác độc hơn.”
Thu Nguyệt và Thành Kiều hầu hạ bên cạnh, một người hoảng sợ, một người phòng bị chằm chằm vào Sở Liên Nhi.
Sở Liên Nhi ngồi ghế đối diện hắn như ngồi trên gai, tiếp nhận ly trà nhỏ Thu Nguyệt đưa tới, khuấy nắp trà, nhưng lại chưa uống, chỉ là cong môi nhìn hắn, liếc hắn, nói: “Kỳ thật trong nội tâm Vân công tử không phải nghĩ vậy sau?” Cuọi cùng là ai tâm ác hơn a?
“A?” Thành Vân nhíu mày, mặt mũi tràn đầy hứng thú nhìn qua nàng.
“Di dân trú mở, mua bán thông thương, văn hóa dung hợp. Lòng ham muốn của Vân công tử không nhỏ a, chẳng những muốn biến hổ dữ trên thảo nguyên thành con cừu nhỏ dễ bảo, còn muốn biến cả tòa thảo nguyên thành hậu hoa viên của mình. Vân công tử, ta nói đúng không?” Trước đó vài ngày, hắn đi giáo trường duyệt binh, nàng nhất thời không có chuyện, tâm huyết dâng trào, đến thư phòng của hắn, muốn tìm ít sách đến giết thời gian. Liền nhìn đến mật hàm hắn đặt trên bàn trách. Bên trên ghi kỹ càng phương pháp xử lí đối phó Khắc Mãnh Cáp Nhĩ, đánh trước, kiềm chế sau, sau đó thu thập từng cái.
Hừ, trong đại sảnh nghị sự, hắn luôn không nói một lời, bộ dạng biểu hiện ra giống như không quá mức chủ kiến, nhưng thật ra là người đại gian giả trư ăn cọp.
Thành Vân không phủ nhận nhìn nàng, con ngươi vui vẻ dạt dào: “Ngươi nói rất đúng, cho tới nay, ta đều có cái ý nghĩ này.” Hắn ngồi thẳng người, thanh âm nghiêm nghị: “Đông Ly quốc ta trước mắt cũng là nguy cơ tứ phía, trong triều bè phái như rừng, tranh đấu hoàng quyền cũng cực kỳ kịch liệt. Mà thảo nguyên, vừa gặp tuyết tai mấy chục năm không gặp, cả thảo nguyên đã lâm vào tuyệt cảnh, bọn họ vì sinh tồn, cho dù đánh cược tánh mạng, cũng sẽ không buông tha cho khối thịt béo Nam Lăng này. Ý của ta giống Sở cô nương, chính là thừa thời cơ này, triệt để tiêu diệt bọn họ.” Hắn nắm chặc nắm tay, thanh âm vang dội, trung khí mười phần, hào khí hiện hết.
Đã bị Thành Vân lây, Sở Liên Nhi cũng ngồi thẳng thân thể, nói: “Như lời ngươi nói thật là chuyện rất tốt, chính là, đây cũng là một chuyện thời gian dài, một lát chỉ sợ không cách nào biết được.”
Thành Vân khen ngợi nhìn nàng, cười nói: “Không sai, nhất thời nửa khắc xác thực không cách nào giải quyết. Cho nên, chỉ có thể chậm rãi.”
“Chậm rãi?” Đầu lông mày Sở Liên Nhi nhảy lên, giống như cười mà không phải cười: “Xin hỏi Vân công tử, chậm rãi này của ngươi, là chỉ từ giờ trở đi thi hành, hay là chờ chủ tử nhà ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế rồi lại thi hành?”
Hai con mắt của Thành Vân híp híp, trầm giọng nói: “Lời này của ngươi. . . Giải thích thế nào?”
Sở Liên Nhi cười cười: “Ta không có ý tứ khác. Ta chỉ là muốn lên tiếng hỏi rõ, ngươi mưốn hiện tại thi hành, hay là chờ Đông Ly Thuần đăng cơ làm hoàng đế mới thi hành?”
Thành Vân nhìn hắn, trong nội tâm trầm ngâm một lát, thử hỏi thăm: “Vậy còn ngươi? Ngươi cho rằng, hiện tại thi hành, hay là đợi. . . Về sau thi hành, cái nào thỏa đáng ?”
Sở Liên Nhi lườm hắn một cái: “Ta làm sao biết, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi.”
Thành Kiều đứng ở sau lưng Thành Vân oán hận liếc nàng, kêu lên: “Lớn mật, có người nói chuyện với chủ tử như ngươi sao?
Sở Liên Nhi liếc nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, nháy mắt mấy cái, ra vẻ không hiểu nói: “Không nói lời nào, chẳng lẽ muốn hát?”
“Ngươi. . . . . .” Thành Kiều đỏ bừng mặt, tiến lên đạp một bước.
“Thành Kiều!” Thành Vân nhẹ ho một tiếng, bước chân Thành Kiều như dính vào trên mặt đất, quay đầu lại, ủy khuất kêu lên: “Công tử, nàng quá làm càn, lại dùng thái độ vô lễ này nói chuyện với nàng.”
Thành Vân trừng hắn, trách mắng: “Làm càn gì đó, ta cùng với Sở cô nương thương nghị chính sự, ngươi chen miệng gì? Đi ra ngoài cho ta, tỉnh lại tỉnh lại.”
Thành Kiều há to miệng, khi thấy mặt Thành Vân trầm như nước, trong nội tâm run run, lặng yên ra khỏi. Đi ngang qua Sở Liên, nhịn không được hung hăng trừng nàng. Sở Liên Nhi hướng hắn giả làm cái mặt quỷ, nho nhỏ nói: “Đáng đời!”
Thành Kiều tức giận phát điên, một đôi con ngươi thanh tú trừng thành chuông đồng, hận không thể một ngụm nuốt nàng.
Thành Vân nhìn đến Sở Liên Nhi đáng yêu giả trang mặt quỷ, trong nội tâm bị hung hăng đụng phải, hướng Thành Kiều quát khẽ: “Còn không xuống dưới?” Thanh âm lạnh như băng mà lại tràn đầy uy nghiêm.
Sau khi Thành Kiều rời khỏi đây, lúc này Thành Vân mới áy náy cười cười với nàng: “Thành Kiều còn là một đứa trẻ chưa lớn lên, ngươi không cần phải để vào trong lòng.”
Sở Liên Nhi như không có việc gì khoát khoát tay: “Được, độ lượng của ta không có nhỏ như vậy, sẽ không nhớ thù. Nói chính sự quan trọng hơn.” Thành Vân nhìn nàng sau nửa ngày, lúc này mới hắng giọng, nói: “Ta cũng muốn sớm ngày thực hành mục tiêu này, nhưng căn cơ của ta ở trong triều không sâu, hơn nữa, loại sự tình này, còn phải thương nghị với đại thần trong triều, đó cũng không phải một chuyện dễ dàng, mà là hành động đụng tới toàn cục diện, một cái lấy không tốt, sẽ thất bại trong gang tấc, hiện tại thời cơ vẫn chưa tới, ít nhất phải chờ. . . Huống chi, trước mắt tình thế trong triều, cũng không lợi cho thi hành của ta. . . Còn phải chờ đoạn thời gian nữa.”
“Trước mắt ? Quyết định của ngươi trước mắt?” Sở Liên Nhi gật đầu, đồng ý lời của hắn, hiện tại thế cục trong triều không rõ, ba hoàng tử tranh đấu gay gắt, hơn nữa đại thần trong triều ai không mở hai mắt, chằm chằm vào hoàng tử rất có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, sau đó chờ dựa vào hắn để được lợi. Bọn họ mới không có tâm tư chú ý tình thế biên quan. Cho dù có những người này chú ý tới, chỉ sợ cũng bất lực, các hoàng tử cũng không thể tài cán vì chiến sự biên quan, mà trì hoãn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của mình.
“Trước mắt, đương nhiên là hung ác áp chế uy phong của Khắc Mãnh Cáp Nhĩ trước, làm hắn tổn binh hao tướng, đuổi bọn họ về thảo nguyên, trong thời gian ngắn sẽ không tìm chúng ta phiền toái.”
Sở Liên Nhi nâng cằm lên, si ngốc nhìn hắn thần thái phi dương, có chút mê, mỉm cười nói: “Ngươi cũng biết, bọn họ cũng không thể co lại ở thảo nguyên thời gian dài, chờ bọn họ phục hồi như cũ rồi, bọn họ sẽ chạy đến trước mặt chúng ta diễu võ dương oai, đến lúc đó, sẽ khó thu thập.”
“Ngươi nói rất đúng.” Thành Vân buông chung trà sứ men xanh, thở dài: “Từ Đông Ly quốc ta kiến quốc đến nay, uy hiếp đến từ quan nɠɵạı vẫn là họa lớn trong lòng chúng ta, chúng ta tổn binh hao tướng ở biên quan, vì ứng phó chi tiêu, lương thảo đồ dùng của trú binh nhiều năm, liền hao tổn tiêu tan hơn phân nửa quốc khố. Cho tới bây giờ, lương tồn trong quốc khố triều đình, sớm đã hết. Cho nên, một trận chiến lần này, chỉ có thể thắng, không cho phép bại.” Hắn dừng một chút, nhìn Sở Liên Nhi, lại nói: “Bây giờ đang là mùa xuân, đúng là thời điểm gieo mùa, phần lớn tướng sĩ ở biên quan đều muốn về nhà hỗ trợ làm ruộng, binh sĩ thủ đóng vừa ít lại càng ít, ngộ nhỡ Khắc Mãnh Cáp Nhĩ thừa lúc này ngóc đầu trở lại, vậy cũng không ổn. Cho nên, ta nghĩ, lúc này, chúng ta liền lôi kéo Bộ Lạc trên thảo nguyên, làm họ lớn mạnh, sau đó, chúng ta lại vụng trộm đạt thành giao dịch với bọn họ, duy trì bọn họ, làm cho bọn họ nội đấu với Khắc Mãnh Cáp Nhĩ, kiềm chế Khắc Mãnh Cáp Nhĩ.”
Sở Liên Nhi nghe mê mẩn, vội hỏi: “Chủ ý này không tồi, mượn đao giết người, không tệ không tệ.” Dứt lời, nàng dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, thầm nghĩ: “Nhìn xem, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết động giáo dùng kỹ năng, không có ngờ tới còn âm hiểm như vậy. Lại nghĩ ra chiến lược hèn hạ vô sỉ như thế. Bất quá, biện pháp này là kế sách tốt nhất kiềm chế Khắc Mãnh Cáp Nhĩ.”
Vì vậy, nàng thanh thanh cổ họng, hỏi: “Vậy ngươi muốn lôi kéo bộ lạc nào? Nữ Chân? Hung Nô? Hay là Đóa Nhan Vệ?”
Ba Bộ Lạc này, thực lực mạnh nhất là Nữ Chân, Đóa Nhan là yếu nhất.
Nhưng lực lượng cường đại nhất trên thảo nguyên thì phải kể tới Tác Ta mà Khắc Mãnh Cáp Nhĩ cầm đầu. Bọn họ do sáu Bộ Lạc tạo thành, Khắc Mãnh Cáp Nhĩ dùng vũ lực chinh phục sáu Bộ Lạc, ngồi trên vị trí Khả Hãn, Tác Ta gần đây dã tâm bừng bừng, hắn một mực đỏ mắt phiến thổ địa phì nhiêu của Nữ Chân và Hung Nô, lần tuyết tai này, người Nữ Chân tuy tổn thất cũng rất thảm trọng, nhưng bọn họ bởi vì trường kỳ bảo trì thông thương với thương nhân trong quan, ngược lại không đến mức chết đói.
Thành Vân cười nói: “Ba Bộ Lạc này, thực lực mạnh nhất thì phải kể tới Nữ Chân, tiếp theo Hung Nô, lại đến Đóa Nhan. Cho nên, chúng ta tuyển quân cờ, không thể quá yếu, Nữ Chân là suy nghĩ hàng đầu. Hơn nữa, người Nữ Chân rất thông minh, bọn họ cũng biết, chỉ dựa vào chăn thả thì không cách nào sinh tồn được, đã phái rất nhiều con dân vào trong quan học tập nông canh và kinh thương. Thông minh như thế, có thể nào đẩy bọn họ về hướng con hổ đần nhưng mãnh mẽ Khắc Mãnh Cáp Nhĩ?”
Sở Liên Nhi nhíu mày: “Ngươi cam đoan người Nữ Chân sẽ một mực nghe lệnh chúng ta sao? Người trên thảo nguyên, không có người nào cam tâm bị người chế trụ, cho dù hiện tại bọn họ hợp tác với chúng ta, nhưng cũng không dám cam đoan nuôi hổ không có tai hoạ về sau, cánh chim đủ cứng còn có thể bay.”
Thành Vân đã tính trước nói: “Thế lực của người Nữ Chân bành trướng đến cường đại như Khắc Mãnh Cáp Nhĩ thì bọn họ cũng sẽ không an phận. Cho nên đến lúc đó, chúng ta liền tìm đồng minh khác, lại làm cho bọn họ tàn sát lẫn nhau. . . . .”
Sở Liên Nhi ha ha cười: “Dù sao ngươi chính là muốn một mực làm cho bọn họ nội đấu, mà không ai chú ý xâm nhập biên quan a?” Thật là một ŧıểυ nhân âm hiểm.
Thành Vân buông buông tay, bất đắc dĩ nói: “Không có biện pháp, nếu như không làm như vậy, vậy chúng ta cũng chỉ có thể ở vào bị động. Lại đến, trên thảo nguyên là không thể làm cho bọn họ bình tĩnh, bằng không, chờ bọn họ thống nhất thế lực rồi, dã tâm sẽ nhìn về phía Đông Ly ta. Cho nên. . . .”
“Cho nên, cho dù thảo nguyên bình tĩnh rồi, ngươi đều muốn tìm một chuyện cho bọn họ làm, đúng không?” Sở Liên Nhi tiếp lời nói. Nàng nâng cái má, ra vẻ trầm ngâm: “Ta suy nghĩ, ngươi sẽ dùng biện pháp gì làm cho bọn họ không bình tĩnh? Châm ngòi? Ly gián? Hay là dùng biện pháp âm hiểm khơi dậy bọn họ nội đấu?”
Thành Vân mỉm cười, không chút nào để ý với trào phúng của Sở Liên Nhi, “Cho nên, đây cũng là nguyên nhân ta đỡ người Nữ Chân. Chúng ta cùng bọn họ tiến hành giao dịch vật chất, bọn họ nɠɵạı trừ dê bò ngựa, cũng chỉ có nhân sâm. Mà chúng ta có lụa, đồ sứ, nông cụ cùng lò cụ, đều là bọn họ tha thiết ước mơ. Chúng ta chẳng những phải cho nhiều, còn phải tận khả năng thỏa mãn bọn họ. Chờ bọn họ cơm no áo ấm rồi, chờ đợi bọn họ có thời gian an nhàn, tác Ta lại phải đỏ mắt cướp đoạt. Đến lúc đó, mục đích làm cho bọn họ nội đấu chẳng phải đạt đến sao?”
Sở Liên Nhi xem thế là đủ rồi, không thể không dựng thẳng lên ngón cái dùng bày ra bội phục. “Người ta nói đuôi ong vàng có châm, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Không nghĩ tới, nam nhân àm độc ác, so với nữ nhân còn ngoan độc hơn gấp trăm lần, một ngàn lần.”
Thành Vân lên tiếng cười dài, trong tiếng cười, có phóng khoáng, hiểu ý, còn có thần thái bay lên. Sở Liên Nhi nhất thời nhìn mê muội. Trái tim lập tức phịch phịch nhảy dựng lên.
Thảm, nàng giống như thật sự rơi vào.
. . . . . . . . . .
Bữa tối thì người hầu bắt đầu bày đồ ăn, đồ ăn của Thành Vân như cũ là bánh bột, rau cải ngâm nước và sợi củ cải khô. Nhìn thức ăn trong chén của hắn, Sở Liên Nhi nhịn không được nôn khan, đây là người ăn sao? Mỗi ngày ăn cái này, không sợ táo bón a?
Bất quá, nhìn đến đồ ăn nha hoàn bày ở trước mặt mình thì nàng nhịn không được sợ ngây người, cơm trắng bóng sáng, còn có măng non chiên giòn, và thịt dê đỏ rực, cái này, đây là có chuyện gì?
Trừng mắt đồ ăn trên bàn khoảng nửa ngày nàng ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn về phía Thành Vân, trong con ngươi lóe dấu chấm hỏi.
Thành Vân cầm bánh bột, đưa vào trong miệng, cặp môi đỏ mọng đầy đặn lúc mở lúc đóng, theo nhấm nuốt mà sinh động, Sở Liên Nhi nuốt nuốt nước miếng, người này cho dù ăn một bữa cơm đều rất ưu nhã, động tác thật hoàn mỹ. Mỗi ngày nhìn hắn ăn cơm quả thực tựa như xem nghệ thuật. Người này không thể cứu được, diện mạo ưu tú như vậy làm gì vậy. Quả thực là có chủ tâm câu dẫn phụ nữ đàng hoàng mà.
“Ngươi vì cái gì không ăn?” Thành Vân bị nàng nhìn chằm chằm nửa ngày, một chút cũng đều không xấu hổ hoặc là không được tự nhiên, chỉ là ngẩng đầu nhìn nàng.
Thu Nguyệt len lén đụng Sở Liên Nhi, lúc này Sở Liên Nhi mới hoàn hồn, ngượng ngùng cười, chỉ vào thịt và cơm trên bàn, “Đây không phải phương Bắc sao? Tại sao có thể có cơm? Có phải là đầu bếp lầm?”
Thành Vân nhìn nàng cười cười: “Không có lầm, là ta phân phó bọn họ làm như vậy .”
“Vì, vì cái gì?” Bị không cùng dạng trong mắt của hắn nhìn khiến nàng mặt đỏ tim đập ngây ngốc hỏi.
Thành Vân thả bánh bột trong tay ra, vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa hai má của nàng, ngón tay ấm áp, mang theo ma lực không thể tin, làm cho toàn thân nàng run rẩy.
“Ngươi sinh trưởng ở phương nam, ăn không quen mì phở phương bắc, nhìn ngươi, mới thời gian vài ngày, liền gầy một vòng lớn.” Thanh âm Thành Vân rất nhẹ, mang theo nhẹ nhàng ôn nhu không thể tin, như gió xuân ấm áp thổi qua, một dòng nước ấm tinh tế dầy đặc, làm dịu nội tâm khô cạn.
Sở Liên Nhi ngơ ngác nhìn qua Thành Vân, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm phản ứng gì.
Thu Nguyệt ở một bên hầu hạ đỏ mặt, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, giả vờ không nhìn thấy.
“Công tử, cơm lạnh.” Thành Kiều một mực nén giận cũng nhịn không được nữa, bước xa xông lên trước, bắt lấy tay Thành Vân đặt ở trên mặt Sở Liên Nhi, thân thể sẽ cực kỳ nhanh ngăn tại trước người Sở Liên Nhi, vừa dùng thân thể che khuất tầm mắt của hắn, thúc giục: “Công tử, bánh bột lạnh sẽ ăn không ngon. Ngài nhanh ăn đi, bằng không, bụng ngài lại đau.”
Chẳng biết tại sao, Sở Liên Nhi nghe thanh âm Thành Kiều có tức giận, còn có nghẹn ngào. Có chút khó hiểu, Thành Vân nói chuyện: “Nô tài lắm miệng!”
Thành Kiều dậm chân, xoay người hung dữ trừng mắt nhìn Sở Liên Nhi, đoạt lấy bánh bột trong mâm của hắn, cố ý lớn tiếng nói: “Công tử, ngài cũng thiệt là, những ngày này, vừa phải duyệt binh, vừa phải vất vả quân vụ, còn phải cùng người không ốm mà rên ăn cơm, suốt ngày đều không được nghỉ ngơi, nhìn ngươi, người gầy thành như vậy. Đại phu đã sớm nói ngài dinh dưỡng không đầy đủ, không cần phải ăn loại bánh bột vừa khô vừa cứng này, cần ăn nhiều thịt hơn mới phải. Ừ, thịt dê này phòng bếp làm ngược lại rất có trình độ, người nhanh ăn đi, miễn món ăn lạnh không thể ăn. Đối với dạ dày ngài cũng không nên.”
Lúc này Sở Liên Nhi mới bắt được một câu trọng điểm, nhìn về phía Thành Vân, hỏi: “Ngươi có bệnh bao tử sao?” Cơ quan khó bảo dưỡng nhất trong thân thể con người là dạ dày, trên người mỗi người đề có bệnh bao tử không lớn không nhỏ. Nàng không có ngờ tới, Thành Vân nhìn như hoàn mỹ, cũng sẽ có bệnh bao tử. Nghe lời Thành Kiều, hình như còn rất nghiêm trọng.
Thành Kiều giống như bị dẫm lên cái đuôi gà, chỉ kém không có nhảy dựng lên, hắn ác thanh nói: “Đâu chỉ dạ dày không tốt, quả thực chính là. . .”
“Thành Kiều!” Thanh âm trầm thấp nhàn nhạt của Thành Vân sâu kín vang lên, Sở Liên Nhi đánh cái rùng mình, nhìn Thành Vân mặt trầm lại, chỉ thấy hắn nhìn cũng không nhìn Thành Kiều, hời hợt : “Xem ra trừng phạt vừa rồi còn nhẹ, ngoài chòi gác có đường đá, ngươi đến chỗ đó quỳ, làm cho đầu óc thanh tỉnh chút ít, biết rõ lời nào nên nói, lời nào không nên nói.”
Phạt quỳ? Vừa rồi Thành Kiều bị phạt quỳ?
Sở Liên hơi cúi đầu, lúc này mới phát hiện hai chỗ đầu gối của Thành Kiều, tối như mực .
Thành Kiều quỳ xuống, thanh âm nghẹn ngào: “Công tử, ta biết rõ ngài trách ta lắm mồm, nhưng, ngài dạ dày không tốt, đại phu đã nói rồi, ngài không có thể ăn thức ăn cứng, những ngày này ngài đều không nghe ta khuyên, nhìn nhài cả buổi tối đều đau dạ dày ngủ không yên, ta xem tâm không đành lòng a.”
Sở Liên Nhi ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện sắc mặt Thành Vân không tốt lắm, tái nhợt chút ít, tiều tụy chút ít, còn gầy chút ít, quầng thâm dưới mắt đều đi ra. Vừa mới bắt đầu nàng còn cho là hắn cả ngày vất vả quân vụ, lao tâm lao lực, thế cho nên gầy.
Thần sắc băng lạnh của Thành Vân có chút động dung, Thành Kiều tiếp tục nói: “Ta biết rõ thức ăn Nam Lăng nghiêm trọng khuyết thiếu, ngài muốn đồng cam cộng khổ cùng các tướng sĩ, nhưng, ngài thân là chủ soái, ngàn vạn trách nhiệm tập một thân, cũng không thể vì điểm việc nhỏ mà làm trễ nãi thân thể của mình. Phải biết rằng, trên người ngài liên hệ tánh mạng của mười lăm vạn tướng sĩ, và tánh mạng của mấy trăm vạn dân chúng vô tội trong quan.” Nói đến đây, Thành Kiều lại hung dữ trừng mắt Sở Liên Nhi, nói: “Ta biết rõ ngài cũng ăn không quen thức ăn phương bắc, nhưng ngàu thân là chủ soái tam quân đều có thể nhịn, vì cái gì nữ nhân này không thể nhịn?”
Lúc này Sở Liên Nhi mới nghe rõ, nguyên lai Thành Kiều một nửa là đau lòng chủ tử nhà mình, một nửa là đang trách tội Thành Vân đối với nàng thật tốt quá, thiên vị cho nàng.
Thật là một đứa trẻ đáng yêu, tình nguyện bị chủ tử trách phạt, cũng muốn giữ gìn chủ tử khỏe mạnh, đứa trẻ bao lớn a?
Thật sự là làm khó hắn.
Thành Vânnặng nề buông đũa trúc, nghiêm mặt quát: “Thành Kiều, ngươi vượt quy củ.”
Thành Kiều không sợ hãi chút nào nghênh xem hắn, thấy chết không sờn: “Ta biết rõ công tử không thích ta xen vào nhiều việc riêng, nhưng, cho dù hôm nay ngài đánh chết ta, ta cũng muốn nói. Chủ tử, nữ nhân này giữ lại không được, nàng là kẻ gây tai hoạ, diện mạo dụ dỗ, lúc trước mê xoay quanh thái tử trước, cái này ai chẳng biết a, chẳng lẽ ngài cũng muốn học thái tử trước bị nàng mê thần hồn. . .”
Sắc mặt Thành Vân càng ngày càng khó coi, không đợi hắn nói xong, hắn hung hăng vung tay áo lên.
Thân thể có chút gầy của Thành Kiều giống như diều bị đứt dây bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, hơn nửa ngày đều không đứng dậy được.
Sở Liên Nhi kinh ngạc, nàng vội đứng lên, hướng Thành Vân rống to: “Nhìn chuyện tốt ngươi làm, Thành Kiều chỉ là quan tâm ngươi mà thôi.” Nàng kéo váy chạy về phía Thành Kiều, bộ mặt hắn cúi xuống, không nhúc nhích, trong nội tâm nàng lo lắng, động thân thể của hắn, vừa mới đụng phải thân thể của hắn, đã bị Thành Kiều bỏ qua, “Bỏ đi, yêu nữ, không cần ngươi làm bộ hảo tâm.” Thanh âm của hắn rất yếu, cơ hồ nghe không được, bên môi hơi mỏng, tràn ra máu tươi.