Cự tuyệt ý tốt cho nàng nương nhờ vào ca ca của Hồng Nhi, Sở Liên Nhi mang theo hành lý, một mình rời đi phủ hoàng tử.
Mặc dù lúc này, chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không có bất luận chỗ dựa gì, nhưng nàng chính là Sở Liên Nhi a, làm sao có thể luôn trải qua ăn nhờ ở đậu?
Cho dù ca ca của Hồng Nhi sẽ thu lưu nàng, cho nàng một chỗ sống yên ổn, nhưng làm sao không muốn tìm được chỗ tốt từ trên người nàng? Dưới gầm trời này không có cơm ăn miễn phí, càng không có tiện nghi chiếm không.
Một người đi bộ trên đường cái phồn hoa, đây là lần đầu tiên nàng đi trên đường cái cổ đại, cảm giác cực kỳ mới lạ. Hai bên đường phố có đầy cửa hàng, đáng tiếc vắng ngắt, trong tiệm có ít người qua lại, nhưng chủ tiệm lại khúm núm, ăn nói khép nép, nếu như khách hàng mặc hoa lệ quan lại quyền quý thì thôi, nhưng mặc áo ngắn vải thô nhìn như anh nông dân cũng khẽ chào khúm núm, chắc hẳn chính sách nặng nông ức (ức chế) thương của Đông Ly quốc sớm đã xâm nhập nhân tâm?
Sở Liên Nhi bĩu môi, trách không được quốc khố Đông Ly quốc trống rỗng, kinh tế trượt, lực lượng quân sự cũng kém Hoa quốc. Triều đình này hàng năm ức chế công thương nghiệp phát triển, quốc gia như vậy làm sao thành công được? Trách không được thường xuyên bị người bắt nạt. Đông Ly Thuần ngược lại vẫn có thể xem là hoàng tử có thành tích, chỉ tiếc, lực lượng một mình hắn, có thể nào rung chuyển nho thần cổ hủ cả triều đình?
Đi ngang qua một gian cửa hàng thì chợt nghe có tranh chấp thanh âm, “Chủ tiệm! Đây là chữ gì a, chỉ là mấy chữ muốn năm mươi lượng bạc? Ngươi hãm hại người a.”
“Hắc hắc, vị gia này, ngươi đây có chỗ không biết, kinh thàn chúng tah địa linh nhân kiệt, văn nhân nhã sĩ nhiều không kể xiết, nhưng số nổi danh thì chỉ có vài ngươi, bộ chữ trên tay ngươi là sáng nay Hộ bộ thượng thư Đinh Hoàn Đinh đại nhân tự tay ghi trong bộ, đáng giá a.” Một bộ tranh chữ có thể bán năm mươi lượng bạc? Sở Liên Nhi nhịn không được dừng chân lắng nghe.
Tuy nàng không có nhiều khái niệm với giá trị bạc cổ đại, nhưng biết được một đồng tiền có thể mua một cái bánh bao, một lượng bạc thì có một ngàn văn tiền, nghĩ đến! Phân lượng năm mươi lượng bạc này cũng không thấp. Bằng không, nàng làm khổ dịch trong phủ hoàng tử! Một tháng cũng chỉ có trên dưới một trăm văn tiền làm công.
Nghĩ tới đây, Sở Liên Nhi không khỏi nhớ lại trên sách đã đọc lúc trước từng đề cập tới, một lượng bạc Đường triều tương đương hơn bốn nghìn nguyên của nhân dân tệ hiện nay, tương đương với thu nhập của một nhà ba người ở giai cấp trung bình.
Năm mươi lượng bạc, đối Sở Liên Nhi mà nói, đã xem như khoản tiền lớn.
“Chính là, năm mươi lượng cũng quá mắc tiền một tí. . . .”
“Ngươi còn chê đắt? Ngươi không biết chữ đương kim nhị hoàng tử Đông Ly Thuần điện hạ tự tay ghi đã bán được giá bao nhiêu rồi?”
Lỗ tai Sở Liên Nhi nhảy dựng, lập tức bị dựng lên.
“Một trăm lượng, một chữ một trăm lượng, hắc hắc, lúc trước vận khí ta rất tốt, bởi vì giúp nhị hoàng tử bắt gian tặc phản quốc dựng lên chút ít công, được nhị hoàng tử điện hạ ban cho mấy chữ tự tay viết xuống, có bao nhiêu danh nhân nhã sĩ muốn mua a, ta cũng không chịu bán. Ngày hôm qua còn có một phú hào kêu giá một ngàn lượng ta cũng không bán. . . . . .”
Sở Liên Nhi nghe được chắt lưỡi! Đông Ly Thuần yêu nhân kia, một chữ lại có thể bán nhiều tiền như vậy. . . . Nếu như, nếu như lấy được chữ hắn viết để bán, chẳng phải nàng phát tài rồi?
Chính là, chính là. . . . Sở Liên Nhi đấm ngực dậm chân, sớm biết như thế, nàng không lấy mấy cuốn sách này, mang một ít bài văn hắn viết rồi thường để trên kệ ra đây, vậy có thể bán cả đời không lo ăn mặc rồi?
Đang lúc nàng hối hận không thôi thì bỗng dưng, bả vai đau xót, cánh tay bị một cổ đại lực lôi kéo đau đớn, nàng lắp bắp kinh hãi, còn không kịp phản ứng, hành lý đeo trên vai đã bị người đoạt đi rồi.
Sở Liên Nhi bị một kéo một cái lảo đảo về trước mấy bước, chờ thân hình đứng vững rồi, đối phương đã tiến vào đám người.
Dưới ban ngày ban mặt, lại có người can đảm cướp bóp rõ ràng như vậy?
Nàng chưa bao giờ gặp gỡ loại sự cố đột phát này, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, “Ăn cướp a, ăn cướp a. . . Dưới bàn chân phát động mã lực mười hai vạn phần, phóng vào trong đám người.
Trong bao quần áo chính là nàng cách phủ có châu báu ngọc sức nàng vụng trộm giấu đi, cũng có một trăm lượng bạc Đông Ly Thuần thưởng nàng, còn có một ít tiền nàng “Làm công”, đây chính là tiền treo mạng cả đời của nàng. Tuyệt đối không thể vứt, bằng không, đợi đến không khí a.
Thân thể Sở Liên Nhi rắn chắc! Chạy trốn cũng rất thành thạo, đáng tiếc, nàng đuổi hăng say, cũng ngã thảm.
Đã quên váy dài mặc trên người, một cước không cẩn thận dẫm lên váy, ngã thành chó ăn c*t, khỏi phải nói bắt trộm rồi! Có thể đứng lên cũng là một chuyện.
Đau quá, đầu gối, chỗ cổ tay đều đau nhức, Sở Liên Nhi cắn răng, đợi nàng cuối cùng từ trên mặt đất bò lên thì ở đâu còn có bóng dáng kẻ cắp?
“Làm sao bây giờ? Tất cả gia sản của ta a, bạc bị trộm, ta nên làm cái gì bây giờ?” Sở Liên Nhi nhìn qua người đến người đi, khóc không ra nước mắt.
Đang lúc nàng mờ mịt không biết làm sao thì bỗng dưng, phía trước truyền đến một hồi bạo động, một nam tử áo đen trong tay ôm theo một nam nhân thần hình hèn mọn bỉ ổi hướng bên này đi tới! Bên cạnh bọn họ, còn đứng thẳng một nam tử trẻ tuổi áo trắng.
Nam tử này thân hình thon dài, đứng giữa đám người, một bộ áo trắng hiển thị rõ ưu nhã và quý khí, nhưng trên đầu lại đội cái nón rộng vành! Rủ lụa trắng xuống! Che ánh mắt thăm dò của mọi người.
Bất quá, hơi thở quý tộc trên người hắn tản mát ra, y nguyên làm cho rất nhiều cô nương thiếu phụ dừng chân không tiến. Nếu như phối thêm tướng mạo tuấn mỹ, vậy thực sự có khả năng làm hoạ thuỷ.
Bất quá, trên người nam tử này phát ra hơi thở đặc biệt, như cũ hút lấy ánh mắt Sở Liên Nhi thật chặt. Nàng luôn thích nhìn mỹ nam tử không khỏi nhìn ngây người, nam nhân đẹp quá, cứ như vậy đi ở trên đường cái, cũng quá không hiền hậu! Nhìn ánh mắt phái nữ tập trung trên người hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, chỉ ủy khuất nam nhân bên cạnh các nàng. Ánh mắt nguyên một đám như phát độc thẳng tắp bắn về phía mỹ nam.
Mặc dù khinh bỉ trong nội tâm, nhưng Sở Liên Nhi y nguyên nhìn không chuyển mắt mãnh liệt chằm chằm vào mỹ nam tử ngàn năm không gặp, không có chút nào phát giác chính mình đã bị ánh mắt chúng cô nương trừng thành lỗ thủng.
“Cô nương, hành lý thằng nhãi này đoạt là của ngươi a? Thanh âm ôn nhuận như ngọc, tiếng nói nhu hoà như mang theo gió xuân, phất trúng một đám phái nữ chung quanh, thần hồn điên đảo.
Sở Liên Nhi y nguyên chằm chằm vào mỹ nam tử lúc này mới mạnh phát giác, mỹ nam tử lại đi đến trước mặt nàng rồi, hơn nữa, còn dừng lại, còn, còn nói chuyện với mình. . . .
Đột nhiên đầu có chút choáng váng, không biết là vui sướиɠ chóng mặt, hay là hạnh phúc chóng mặt, Sở Liên Nhi nhìn nam tử vóc dáng nhỏ bị hán tử cao lớn vặn trong tay, ngơ ngác gật đầu.
Nón trắng của đối phương nhẹ lay động một hồi, kéo một hồi sóng trắng nhấp nhô, “Hành lý về nguyên chủ, xin cô nương cẩn thận nhật, đừng cho kẻ xấu đoạt đi nữa.” Nam nhân này chẳng những có dáng người hoàn mỹ, còn có thanh âm dễ nghe, ôn nhuận như ngọc, nhu hòa như gió xuân tảng sáng, nghe thoải mái cực kỳ.
Tiếp nhận hành lý, Sở Liên Nhi nói không nên lời kinh hỉ trong lòng, loại vui sướиɠ mất mà được, làm nàng nhịn không được vui vẻ ra mặt, vội gật đầu: “Đa tạ công tử ra tay cứu giúp, đại ân đại đức, ŧıểυ nữ tử cảm ơn vô cùng. Xin hỏi công tử họ tên gì, để ŧıểυ nữ tử ghi nhớ vào lòng, vĩnh viễn không quên.” Trên TV trình diễn anh hùng cứu mỹ nhân xong, mỹ nữ tổng yếu nói hai câu thế này a?
Công tử áo trắng nhẹ nhàng cười: “Cô nương, du côn ở kinh thành hoành hành, thói đời bạc bẽo. Một mình ngươi độc thân bên ngoài, diện mạo lại là trẻ trung xinh đẹp, sợ gặp nguy hiểm: hay là sớm đi về nhà, để tránh sinh thêm sự cố.”
Sở Liên Nhi lắc đầu, thần sắc thống khổ đáng thương: “Công tử có chỗ không biết, ŧıểυ nữ tử từng là nô tỳ nhà giàu có, bởi vì, bởi vì dung mạo. . . Mà bị chủ nhân thèm thuồng, ta chết mệnh phản kháng mặc dù giữ vững thân trong sạch, lại dẫn đến chủ nhân ghét bỏ, đuổi ŧıểυ nữ tử ra khỏi nhà. Hôm nay, ŧıểυ nữ tử lang thang bên ngoài mấy ngày, không nhà để về, trên người lại không có xu. . . .” Nói, nàng làm ra một bộ dáng lã chã chực khóc, lại dùng con ngươi điềm đạm đáng yêu lén nhìn hắn.
Lụa trắng trên đầu công tử áo trắng nhẹ lay động, kéo trận trận màu trắng cuộn sóng! Làm như thương cảm cảnh ngộ của nàng, hắn trầm giọng nói: “Cảnh ngộ của cô nương, tại hạ cảm thấy đồng tình sâu sắc. Tại hạ cũng muốn tận lực giúp cô nương một phen, nhưng tại hạ có chuyện quan trọng trong người. Ách, hôm nay ta rời kinh đi Đông Lăng, cô nương có đi cùng hay không/”
Sở Liên Nhi tranh thủ thời gian nói: “Đúng lúc ŧıểυ nữ tử cũng muốn xuống Đông. . . Ách, ta có một vị bà con xa tại Đông Lăng, ta muốn đi nương nhờ hắn. . . .”
Cng tử áo trắng khẻ cười một tiếng: “Đã như vầy, vậy là tốt rồi làm, cô nương liền cùng đường với tại hạ.”
Sở Liên Nhi thấy mục đích được thành, nào có không gật đầu đáp ứng, vội nghe lời nói cảm ơn.
Công tử áo trắng có lẽ mới ra đường, vô cùng đơn thuần dễ dàng tin tưởng người khác, không có chút nào hoài nghi đối với bài nói bừa của Sở Liên Nhi, chỉ là nhẹ nhàng cười.
Đi theo công tử áo trắng vào chỗ ở của hắn, một gian nhà trọ bình thường, vào sương phòng phía sau nhà trọ! Lúc này hắn mới gỡ nón xuống, Sở Liên Nhi mới thấy rõ tướng mạo của hắn, bỗng dưng ngược lại hít hơi.
Tướng mạo nam tử này cực kỳ tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, diện mạo dị thường đẹp mắt, có bản lĩnh làm hồng nhan họa thủy. A, đã quên, hồng nhan họa thủy chính là, kẻ hoạ thuỷ câu dẫn hống nhân.
Ánh mắt của hắn đạm mạc, đôi mắt hẹp dài thoáng híp, khuôn mặt tuấn tú trắng ngọc không mang theo chút cảm tình nào nhìn phía trước! Nhưng khi nhắm mở, đều có một cỗ uy nghi vô cùng, lại mang theo sắc thái hoa hồng, huyễn sáng chói mắt.
Diện mạo nam tử này rất tuấn mỹ, là nam tử tuấn mỹ nhất Sở Liên Nhi nhìn thấy trong cuộc đời này. Càng làm cho nàng giật mình chính là, trên người hắn tản mát ra khí chất ưu nhã, tựa như tình nhân trong mộng của nàng. . . .
“Thành, Thành Vân. . . . Trong đầu lại thổi qua một đa͙σ bóng trắng thon dài, tóc dne9 thật dài buộc ở sau ót, choàng khăn tám góc màu trắng, cầm ngọc tiêu trắng trong tay, đưa lưng về phía một mảnh biển trúc xanh biếc, đỉnh đầu trời xanh mây trắng, sau lưng, vách núi cheo leo, hắn lại tự nhien, đón gió xuân ung dung, thổi ra tiếng tiêu dễ nghe. . .”
Thành Vân chính là tình nhân trong mộng của nàng, tướng mạo tuấn mỹ, chiều cao thon dài, phong độ nhẹ nhàng không giống người phàm. Mà nam nhân trước mắt này, thần sắc, khí chất, thật sự giống hắn.
Công tử áo trắng nghe vậy kinh ngạc nhìn qua nàng: “Cô nương nào biết tên tại hạ?”
Lúc này Sở Liên Nhi thật sự cà lăm, nam nhân trước mắt này, thật sự gọi Thành Vân? Thật là tình nhân trong mộng của nàng?
Trong cổ Thành Vân phát ra cười khẽ, một bộ tính tình nhu hòa như tắm gió xuân, “Cô nương nào biết tên tại hạ?”
Sở Liên Nhi cười hắc hắc, ngại ngùng gãi gãi da đầu, nàng sao không biết xấu hổ nói, nàng căn bản không có gặp hắn, cũng không biết tên của hắn, chỉ là trong đầu đột nhiên xuất hiện nhân vật như vậy, có lẽ là tình nhân trong mộng trước khi nàng mất trí nhớ cũng không chừng. Nàng gọi hắn Thành Vân, cũng chỉ bất quá là căn cứ thân ảnh bồng bềnh như mây của hắn mà lấy lung tung. Nghĩ thế, trên đời này liền thực sự trùng hợp như thế.
“Thành công tử, ngươi, ngươi biết thổi tiêu không?” Nàng dò xét hỏi. Nàng cũng chưa gặp qua bộ dáng đích thực của “Thành Vân”, hắn trong mộng, khuôn mặt như bị sương che khuất, sương mỳ mênh mông một mảnh, chỉ nhìn sáu bảy phần.
Thành Vân nhẹ nhàng cười, trong ánh mắt lưu động sắc thái như ngọc, trơn bóng chói mắt. “Hơi biết.”
Sở Liên Nhi mừng rỡ như điên, thật là hắn, ông trời thật sự quá mở mắt.
Thành Vân nhìn thần sắc mặt mày hớn hở của nàng, nhịn không được nhẹ nhàng cười, nhưng ánh mắt đóng mở, lại loé lên một đa͙σ hung ác nham hiểm. Sở Liên Nhi quá cao hứng, không có phát giác.
“Cô nương quen tại hạ sao?” Hắn hỏi, thả tay bất tri bất giác buộc chặc trong tay áo ra.