Càng đến cửa ải cuối năm, nghe nói làn da Tố Mai càng phát ra thối rữa, mời đại phu mấy lần, cũng không thấy hiệu quả. Về sau, nghe nói trên người Đông Ly Thuần cũng bắt đầunổi vết đỏ, hơn nữa còn chảy nước mắt không ngừng, tìm được tin tức như vậy, Sở Liên Nhi lại khổ lại mệt mỏi cũng đáng được.
Mỗi buổi tối trong viện giặt quần áo nɠɵạı trừ nàng ra, không có bất kỳ người nào đoạt địa bàn với nàng, trong nội viện này tuy đơn sơ, nhưng bảo bối còn nhiều mà, lấy ra sửa chữa người, hoàn toàn không uổng phí lực phá hủy.
Thời gian cứ như vậy bình tĩnh mà vượt qua trong bận rộn, Sở Liên Nhi thành thói quen thân phận nha hoàn cả ngày không được nghỉ ngơi. Ít nhất, Tố Mai cho rằng như thế.
Ngày hôm đó, Đông Ly Thuần vào triều rồi hồi phủ, trực tiếp về tới Bích Nguyệt hiên, từ tiến độ của một đám nha hoàn ra ra vào vào vội vàng lại lặng yên không một tiếng động đó có thể thấy được uy vọng và nghiêm khắc trong phủ của Đông Ly Thuần này.
Thân phận Sở Liên Nhi cũng không thể cận thân hầu hạ Đông Ly Thuần, nàng bị phái đi phòng bếp nhỏ nấu nước thay chủ tử, tên khốn khiếp Đông Ly Thuần muốn tắm rửa.
Sở Liên Nhi dùng quen đồ làm bếp hiện đại, nhìn bếp củi chồng chất trên lò, nàng bị làm khó.
Người cổ đại bình thường đều dùng đánh đá lửa ra lửa, (đến Tống triều mới phát minh chủng loại như hột quẹt, thổi liền cháy….) hai tay Sở Liên Nhi cầm đá đánh lửa, vô luận nàng dùng sức ra sao, đều đánh không ra lửa, vừa bị ấm gã sai vặt chờ lấy nước không kiên nhẫn hối thúc: “Nhanh chút ít a, chủ tử muốn tắm rửa rồi, sai thời gian, ngươi hảo hảo mà chịu đựng.”
Sở Liên Nhi bị đá đánh lửa làm cho đầu đầy mồ hôi, thật sự đánh không ra lửa, chỉ phải nhìn gã sai vặt ngang cấp với mình này: “Ta không biết nhóm lửa, ngươi đến làm đi.”
Gã sai vặt trừng đôi mắt nhỏ: “Tố Mai cô nương đã phân phó rồi, từ nay về sau việc nấu nước đều do ngươi phụ trách, ta không thể giúp ngươi.”
Sở Liên Nhi trợn tròn mắt, phụ trách nấu nước không phải do Hồng Nhi phụ trách sao?
Bất quá, gần đây không biết sao, Hồng Nhi và nàng không hề thân mật khăng khít, ngẫu nhiên ánh mắt nàng nhìn mình có phức tạp, cố tình đau đớn, có đồng tình, còn có hờ hững.
Đúng vậy, hờ hững.
Sở Liên Nhi không rõ Hồng Nhi nhiệt tình như lửa với mình trước kia tại sao lại dùng loại ánh mắt này xem mình.
Bất quá, nghĩ lại nghĩ, người thường đi chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, nàng thân phận từ phụ tá bị giáng chức làm nha hoàn thô lại người người khinh bỉ, mà Hồng Nhi, lại bởi vì biểu hiện hài lòng, đã được Lâm má má giữ đến bên người huấn luyện rồi, nghe tin tức, Hồng Nhi có thể nhận việc của Lâm má má.
Cười khổ một tiếng, Sở Liên Nhi nhìn qua đá đánh lửa tuyết trắng trong tay, lại dùng sức ma xát một lần nữa, lại chỉ nghe thấy mùi thuốc lá, không thấy ánh lửa.
Nàng căn bản cũng không biết đánh lửa, phải làm sao nấu ra nước ấm? Qua lâu như vậy, Tố Mai còn không nguyện buông tha nàng?
“Vậy làm sao bây giờ? Ta thật sự không biết đánh lửa a.” Vẻ mặt nàng cầu xin.
Gã sai vặt cũng vẻ mặt không thể làm gì, bất quá, gặp Sở Liên Nhi làm vẻ mặt động lòng người thì nhất thời nhìn ngây người, bị tiếng hô của nha hoàn đến múc nước sau lưng phục hồi tinh thần lại, tranh thủ thời gian nói: “Cái này, nếu không như vậy, ta tới thay ngươi đánh lửa, bất quá, ngươi ngàn vạn không nên nói cho bất luận kẻ nào a, bằng không, bị Tố Mai cô nương biết, sẽ thảm.”
Con ngươi của Sở Liên Nhi đảo một vòng, gật gật đầu.
Khắc phục khó khăn đánh lửa rồi, đến cuối cùng, vẫn là thiêu phòng bếp.
Cái này không thể trách nàng, nàng chưa bao giờ dùng qua loại lò nguyên thuỷ nhất này, luống cuống tay chân không cẩn thận đốt phòng bếp rồi, cũng không thể trách nàng toàn bộ.
Nhưng ở loại thời đại phong kiến này, nàng đốt phòng bếp là sự thật, người cấp trên chỉ để ý kết quả, không hỏi quá trình, lúc này, nàng tránh không khỏi bị phạt.
Bích Nguyệt hiên của Đông Ly Thuần cháy, đây cũng không phải là việc nhỏ, toàn bộ mọi người trong phủ bị kinh động rồi, chờ sau khi dập tắt lửa, cũng là lúc ma ma quản sự truy vấn trách nhiệm. Tố Mai phụ trách tất cả chuyện lớn nhỏ trong Bích Nguyệt hiên đương nhiên pphải vạch đầu sỏ gây nên, Sở Liên Nhi phụ trách nấu nước không thể tránh né bị cáo đẩy lên mũi đao.
Tại trước mặt tất cả nô tài của Bích Nguyệt hiên, Lâm má má một phen nắm chặt lỗ tai của Sở Liên Nhi – một thân chật vật, quát: “Ngươi tiện tỳ này, lại dám đốt phòng bếp, sao tay chân ngươi vụng về như vậy.”
Đông Ly Thuần chưa được tắm, toàn thân không thoải mái, mặt âm trầm, nhìn Sở Liên Nhi bị Lâm má má cao lớn thô kệch tóm lên như bắt con gà con, hắn mặc áo tuyết trắng đứng ở trên bậc thang trước cửa viện, thân thể lặng yên, lạnh lùng nhìn tất cả trước mắt.
Khí trời kinh thành càng phát ra rét lạnh rồi, hôm trước còn rơi tuyết cả đêm, tuyết trắng đọng lại, đem cả phủ hoàng tử nối thành thế giới trắng bạc.
Lâm má má và quản gia phân biệt lấy ra áo bông và áo khoác dày nhất giữ ấm chống lạnh phân cho chúng nô bộc, Sở Liên Nhi cũng không nɠɵạı lệ, nàng được phân một cái áo ấm dày, hai cái quần bông vải bố, hai cái áo bông. Nhưng Sở Liên Nhi từ nhỏ sống ở phương nam tay chân vẫn đông lạnh như bặng, làm công thì còn không cảm giác lạnh, chỉ cần dừng lại, liền lạnh đến hàm răng run lên.
Nàng thấy Đông Ly Thuần chỉ mặc một áo đứng ở trước gió lạnh gào thét, cực kỳ bội phục. Không nghĩ tới người này nhìn gầy teo yếu ớt, thân thể lại trải qua đông lạnh được.
Sở Liên Nhi nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, nhịn không được phản bác: “Ta căn bản không biết nấu nước nha, Tố Mai cô nương lại muốn ta đi nấu nước, điều này có thể trách ta sao?” Nàng thấy khoé miệng Tố Mai khóe cười nhạt không quan tâm, trong nội tâm cười lạnh, ngươi đã bị chỉnh thành tình trạng như thế, càng không biết sống chết, vậy đừng trách ta vô tình.