“Liên Nhi. . .” Đông Ly Thuần luống cuống, vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt thay nàng, “Thật xin lỗi. . . .”
Vốn định không khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng được, mãnh liệt ra, chọc Đông Ly Thuần tay chân luống cuống, không biết nên như thế nào cho phải.
“Liên Nhi, đừng khóc được không? Đều là ta không tốt. Ngươi muốn đánh muốn mắng cứ nhằm vào ta, ngàn vạn đừng khóc đả thương thân thể. . . Ngươi vừa mới hư thai, ngự y nói, khóc đối với thân thể không tốt.”
Thật vất vả ngừng khóc, Sở Liên Nhi hít mũi một cái, giọng mũi nồng đậm, vô cùng không thoải mái, nàng giận dỗi mà dùng ống tay áo tơ vàng thêu rồng vay tinh xảo phức tạp của hắn lau nước mũi.
Đông Ly Thuần mặc kệ động tác của nàng, đợi nàng lau nước mũi rồi, mới nhẹ nhàng kéo mền ngay ngắn cho nàng. Hai tròng mắt nhìn nàng, áy náy, ảm đạm, tựa như phạm nhân chờ bị người phán hình, tội nghiệp.
Bộ dạng tội nghiệp này của hắn khiến trong lòng Sở Liên Nhi tốt hơn chút, nàng nhìn hắn, thanh âm bình tĩnh: “Bụng của ta thật đói.”
Đông Ly Thuần sửng sốt một chút, con ngươi vốn là ảm đạm vô cùng lập tức tăng thêm vô số sáng rỡ, giống như hình phạm đang chờ chết đạt được lệnh đặc xá, thật lâu sau mới phát ra thanh âm thận trọng: “Ta bảo người lấy đồ ăn cho ngươi.” Hắn đứng dậy, đi tới cửa thật nhanh, phân phó rồi, lại đi vào, ngồi vào trước giường nắm tay của nàng, tỉ mỉ vuốt ve.
Hắn không có nói chuyện, chẳng qua là dùng con ngươi thâm sâu nhìn nàng, lượn quanh lượn quanh, mang theo chút mong đợi, lại mang khủng hoảng, phức tạp đan vào thành một cái lưới mỏng ảm đạm không sáng, dày đặc chặt chẽ nện ở trái tim Sở Liên Nhi.
Người đàn ông này —— nàng vô lực nhắm mắt lại, trái tim loạn nhảy.
Một lát, bên ngoài đã vang tới tiếng bước chân, là cung nhân chuẩn bị xong đồ ăn, Sở Liên Nhi mới vừa hư thai, thân thể vô cùng suy yếu, bị đỡ dậy ngồi ở mép giường, do Đông Ly Thuần tự mình đút ăn.
Sở Liên Nhi không có cự tuyệt, thói quen ôn nhu của hắn, nàng có hận hắn thế nào cũng không thay đổi được hắn đối tốt với nàng, cho dù có hiểu rõ trước kia hắn từng làm nhiều chuyện tàn nhẫn, nàng vẫn không hận nổi.
Khả năng này chính là kiếp số định mệnh, nàng ngang ngược càn rỡ, hại người vô số, cuối cùng lại thua trong tay hắn. Đây chính là báo ứng của nàng.
Bụng thật đói, ăn hết một chén cháo táo đỏ móng heo, Đông Ly Thuần chuyển bát không cho cung nhân bên cạnh, vẫy lui xuống, lúc này mới đỡ nàng nằm xuống, “Liên Nhi, trước ngủ một giấc, bổ sung thể lực, được không?”
Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng hỏi: “Nếu hận ta như vậy, tại sao phải giữ mạng của ta lại?”
Hắn trầm mặc một hồi lâu, nói: “Bởi vì ngươi quả thật rất có trí khôn.”
Nàng theo dõi hắn, “Là Tống Hưu nói cho ngươi?” Trước khi Đông Ly Thuần lãnh binh đi đối phó nàng, nàng đã nói với Tống Hưu ít lời, khi đó Tống Hưu còn là thống lĩnh thị vệ trong phủ thái tử, mặt ngoài trung thành với nàng, vụng trộm cũng là nằm vùng Đông Ly Thuần phái ở bên mình.
Hắn gật đầu.
Nàng cười khẽ: “Ngươi biết không? Ta cố ý nói với Tống Hưu mấy lời đó.” Biết rõ hẳn muốn mình chết, nàng liền nghĩ đến một biện pháp.
Đông Ly Thuần muốn giết nàng, nàng biết không thể cầu tha chạy trốn, vì vậy liền nghĩ biện pháp. Nàng biết tình cảnh Đông Ly quốc ngay lúc đó, lực lượng quân sự yếu kém, Hoa quốc thường xuyên quấy nhiễu biên quan, Tát Ta nhìn chằm chằm, Đông Ly quốc thiếu hụt lương thực quanh năm, đều là tổn thương lớn nhất của Đông Ly quốc, mà muốn giải quyết ba vấn đề khó khăn lớn này, cũng không phải là không có cách nào, chỉ là không có người nghĩ đến mà thôi.
Mà nàng nghĩ tới, vì vậy, mượn miệng Tống Hưu, để cho hắn chuyển cáo Đông Ly Thuần. Dĩ nhiên, đây là một biện pháp vô cùng mạo hiểm.
Nếu như Tống Hưu không có chuyển cáo Đông Ly Thuần, như vậy nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng, nàng thành công rồi. Một phen “Bênh vực lẽ phải” trước khi chết của nàng đả động Tống Hưu, khiến hắn chuyển cáo Đông Ly Thuần rõ ràng. Đông Ly Thuần cũng vô cùng muốn đối phó Hoa quốc dã tâm bừng bừng, Tát Ta hàng năm tập kích quấy rối càng làm Đông Ly quốc họa vô đơn chí, càng tất nhiên không nói thiếu hụt lương thực hàng năm, ba vấn đề này khó khăn không nhỏ, chỉ cần có một có thể giải quyết, cũng đáng giá Đông Ly Thuần giữ tánh mạng nàng lại.
Mặc dù hắn thống hận nàng, hận không thể ăn thịt, uống máu!
Đông Ly Thuần nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì, lúc ấy ta biết ngay đây là mưu kế cầu sinh của ngươi.”
Nàng không kinh ngạc, thông minh như hắn, làm sao lại không nhìn ra chút kỹ xảo của nàng? Chẳng qua là, hiện tại hắn mới nói ra, cũng khiến cho nàng có chút giật mình.
“Mặc dù ngươi chuẩn bị tha ta một mạng, nhưng nỗi hận đối với ta vẫn là tội chết có thể thoát, tội sống khó tha, đúng không?”
Hắn trầm mặc, nắm tay của nàng thật chặt, chát chát mà nói: “Thật xin lỗi.”
Nàng mỉm cười: “Điều này có thể trách ngươi sao? Dù trong bụng ta có chút kiến thức, nhưng không thể thay đổi thù hận của ngươi đối với ta.”
Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ làm như thế.
“Liên Nhi. . . .” Đông Ly Thuần lo sợ không yên ngẩng đầu, ánh mắt áy náy, hoảng sợ.
Nàng cười khẽ: “Đông Ly Thuần, ngươi không cần phải áy náy, thật. . . . đều là trừng phạt ta đúng tội.” Hắn nhốt nàng vào trong địa lao, ngày ngày hành hạ nàng, nàng chịu đựng không nổi cho nên cắn lưỡi tự sát, đáng tiếc, vẫn không chết được. Bị hắn hạ độc, toàn thân không có bất kỳ khí lực, trừ trong cổ họng có thể phát chút thanh âm ra ngoài, tứ chi vô lực, ngay cả khí lực cắn lưỡi cũng không có. Hắn trói gô nàng ở trên thập tự giá, vũ nhục nàng một phen, sau đó, hắn cưỡng ép nàng nuốt vào chung độc, chung độc xâm nhập trong cơ thể, gặm cắn nàng đau đớn khó nhịn, cuối cùng, nàng cầu xin hắn thả nàng. Sau đó, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt bị ba tên ăn xin toàn thân bẩn thỉu như trong hầm phân leo ra cưỡиɠ ɖâʍ.
Mà hắn, đứng ở một bên, thưởng thức nàng bất lực và tuyệt vọng.
Hắn nên cư xử như vậy với kẻ thù, nàng cũng từng làm hại hắn mất tánh mạng mấy lần, chút vũ nhục này lại coi là cái gì? Hơn nữa, thủ đoạn âm độc của hắn, cũng là bị nàng bức đi ra.
Vươn tay, vuốt ve mặt anh tuấn của hắn, đây là một gương mặt tuấn tú cỡ nam, diện mạo vừa nam vừa nữ, hắn ban đầu, phong hoa tuyệt đại, làm vô số thiên kim quan gia si mê cỡ nào.
“Nếu như không phải ta tiến sát từng bước, hoặc giả ngươi cũng sẽ không thay đổi ác độc như vậy.” Nàng cảm thán, nàng vẫn biết hắn cũng không có dã tâm, không thèm để ý chút nào đối với ngôi vị hoàng đế, hắn chỉ muốn làm một Vương gia có thành tích, như thế mà thôi.
Đông Ly Thuần nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài bị lông mi thật dài bao trùm, không nhìn ra suy nghĩ đáy mắt.
Nàng lại hỏi: “Ngươi đã từng nói, chờ chung độc có hiệu lực, ta liền mất đi trí nhớ quá khứ, sau đó, ta sẽ yêu ngươi, trung tâm như một, sau đó ngươi sẽ hung hăng bỏ rơi ta, giải chung độc cho ta, rồi bán ta vào giáo ti phường, khiến cho ta muốn sống không được, muốn chết không xong. . . Đông Ly Thuần, hiện tại, ngươi còn muốn làm như thế không?”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh như nước giếng không có sóng, “Đúng vậy, trước kia ta xác thực có loại suy nghĩ này.”
Nàng nhìn hắn, thần sắc không thay đổi, “Vậy bây giờ thì sao?” Nàng hỏi, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, nhìn vào linh hồn của hắn, “Hiện tại, ta nhớ tới chuyện trước kia, hơn nữa, ta cũng yêu ngươi thật sâu, mục đích của ngươi đã đạt thành, muốn trả thù một nữ nhân, biện pháp tốt nhất chính là trước hết để cho nàng yêu ngươi, sau đó hung hăng bỏ rơi nàng.” Tựa như khiến ngươi si mê hưởng thụ cuộc sống thoải mái ngọt ngào quen rồi, bỗng nhiên lại khiến ngươi rơi xuống địa ngục, chịu hết tư vị địa ngục. Đây mới là trả thù tốt nhất cho kẻ thù.
Nàng nhìn hắn, “Đông Ly Thuần, ngươi không theo lời thề ban đầu, ném ta ra hoàng cung, hoặc là ném vào thanh lâu?”
Hắn vỗ nhè nhẹ tay của nàng, lắc đầu: “Liên Nhi, ta làm sao ném một nữ nhân mình yêu vào chỗ đó? Ta yêu ngươi cũng không kịp.”
Nàng cắt đứt hắn: “Nhưng, ta là kẻ thù của ngươi. . . Hơn nữa, thân thể của ta thật bẩn, thật sự rất bẩn. . . .” Bàn tay ghê tởm lại bẩn thỉu của mấy tên ăn xin, tóc phát ra thúi nồng, mùi làm người ta nôn mửa, chợt buồn nôn có thế mạnh như nước, ép nàng ói hết tất ac3 đồ vừa mới ăn ra, cũng ói lên người hắn.
Hắn cuống quít gọi người đi vào, đổi ra mền bị ói, Xuân Hồng lấy chén sứ rửa mặt ra, để nàng súc miệng, nàng nhìn hắn, hắn khẽ mỉm cười với nàng, ánh mắt có thê lương. Nàng nhìn y phục của hắn, trước ngực đều là vết ói nàng để lại, còn bốc vị chua.
Hắn khẽ mỉm cười với nàng, cởi long bào trên người xuống, ném cho cung nhân, chỉ còn áo sơ mi màu trắng, cung nhân vội vàng lấy bộ áo màu trắng cho hắn thay.
Nàng nhìn áo bào trắng của hắn, kiểu dáng cũng không dư thừa, chỉ thêu hoa văn tiền bạc và lá trúc đen như mực ở cổ áo, ống tay áo và vạt áo, tôn phong thái của hắn lên, mặt ngọc môi ngọc, khí vũ hiên ngang, nam nhân này, dù thời điểm gì, bất kể mặc y phục gì, đều thật dễ nhìn.
“Liên Nhi, hiện tại thì tốt hơn chưa?” Hắn đến gần giường hẹp, ngồi trên giường nệm tơ vàng thêu đồ án mây may mắn màu vàng lam vừa được thay.
Nàng nhắm mắt lại, cố gắng bỏ hình ảnh ghê tởm bẩn thỉu trong đầu ra, thật lâu, nàng mới mở mắt, nhìn vào con ngươi đen nhánh của hắn, nói: “Hiện tại ta rốt cuộc nhớ lại, có một lão đại phu nói với ta, chung độc của ta là chung độc hung mãnh bá đa͙σ nhất thiên hạ, nuôi chung này cũng vô cùng khó khăn, ngươi làm sao nuôi sống?”
Hắn nhìn nàng, mắt khép hờ, nhẹ nhàng nói: “Cái này quả thật rất khó nuôi.”
Nàng cười: “Như thế xem ra, mặc dù ngươi chừa ta một cái mạng, nhưng cũng không muốn cho ta sống dễ chịu, đúng không?” Nàng nhìn hắn, hắn không lên tiếng, lông mi thật dài nhanh chóng chớp, dễ nhìn vô cùng, như bươm bướm xinh đẹp.
“Hoặc là, ngươi không hề nghĩ tới chừa mạng cho ta.” Lão đại phu đó từng nói với nàng, loại chung độc này rất bá đa͙σ, cũng rất khó giải, biện pháp duy nhất chính là mang thai con của người dùng chung, mới có thể giải ra. Chẳng qua là, lấy hận ý sâu sắc của người dùng chung với nàng, sao lại có thể để cho nàng mang con của hắn đây?
Đông Ly Thuần ngước mắt, nhìn vào con ngươi nàng, nói: “Đúng vậy, ban đầu nuôi chung thì ta đã nghĩ tới kết quả.”
“Đáng tiếc, ta còn sống, hơn nữa còn giải chung độc.” Nàng cười, vuốt ve bụng bình thản, mặc dù không có đau đớn tê tâm liệt phế, nhưng giữa hai chân vẫn có đau rát. Nước mắt tràn ra hốc mắt, nàng mờ mịt nhìn hắn, “Dùng hài tử vô tội giải chung độc, Đông Ly Thuần, ngươi rất khổ sở phải không?” Đó là sinh mệnh nhỏ sống sờ sờ, lại hy sinh vô tội, nàng độc hơn ác hơn, cũng không bỏ được. Hổ dữ không ăn thịt con!
“Tại sao không nói chân tướn cho tag, tại sao phải để đứa trẻ chịu tội này, ngươi có biết hay không, nếu quả thật tàn khốc như thế, nếu như dùng sinh mạng đứa trẻ mới có thể giải trừ chung độc, ta tình nguyện để nó vĩnh viễn ở lại trong cơ thể.” Nàng kêu gào, đôi tay đánh hắn, trái tim của nàng đau, một đứa trẻ sống sờ sờ đã không còn, mặc dù giải hết chung độc, nhưng để lại cho nàng không phải là vui sướиɠ, mà là vô tận đau đớn.
“Tại sao ngươi không ngăn cản, ngươi vẫn luôn biết mà? Cho nên, ngươi mới có thể sợ, mới có thể dùng ánh mắt áy náy nhìn ta. Bởi vì ngươi vẫn biết, đứa bé này không sinh ra được, ngươi còn biết hắn sẽ ở trong bụng thừa nhận đau đớn không phải người thường chỗ không thể nhịn được. . . Ngươi có thể nào độc ác như thế. . . .” Thân thể suy yếu, đánh đổi thành bấu, cho đến vô lực.
Đông Ly Thuần bắt được tay của nàng, đặt ở bên môi hôn, “Thật xin lỗi, Liên Nhi, ta đã không có cách nào. Thời kỳ ủ bệnh của chung độc là ba năm, chỉ cần vừa qua ba năm, nó sẽ sinh trưởng tốt, hơn nữa không còn bị ta khống chế, ta không thể mất đi ngươi.”
“Cho nên, ngươi sẽ dùng đứa trẻ vô tội chịu đựng? Nhưng hắn là ruột thịt xương thịt của ngươi.”
Hắn cúi đầu, ánh mắt chán nản: “Thay vì mất đi ngươi, ta tình nguyện mất đi xương thịt.”
Nàng ngơ ngẩn, trong lòng bỗng dưng ê ẩm, quay đầu ra, không biết nên nói như thế nào.
Hắn không để cho nàng rút tay ra, nắm thật chặt, đặt ở bên môi dùng sức hôn, “Đại khái là báo ứng, ban đầu ta chỉ muốn đợi lợi dụng ngươi xong, để cho ngươi phát tác chung độc chết đi. Cũng không ngờ tới, ta sẽ yêu ngươi. Mất đi con của chúng ta, đại khái chính là trừng phạt của ông trời với ta. Trừng phạt ta dùng thủ đoạn âm độc như thế hại ngươi.”
Nàng lắc đầu: “Không, phải là đang trừng phạt ta. Nếu như không phải ta chủ động khơi lên quyền lực phân tranh, ngươi sẽ không thay đổi lãnh khốc như vậy.” Nàng nhìn hắn: ” vết thương trên người ngươi, là ta tạo thành sao?” Chợt nhớ lại, nàng đã từng ác độc thiết kế hãm hại hắn, hại hắn bị hoàng đế bực tức đày đi Nam Lăng, làm một binh lính thấp hèn, xông vào trên chiến trường tiền tuyến tác chiến với Tát Ta hung mãnh. Nàng biết võ nghệ của hắn cao cường, an bài tử sĩ ở trong quân, khi hắn ra chiến trường thì nhân cơ hội giết chết hắn. Chỉ cần hắn chết ở trên chiến trường, cũng sẽ không có người hoài nghi lên người nàng.
Đáng tiếc, mạng hắn lớn, sĩ tử trở lại bẩm báo với nàng người hắn trung vài đao, té ở trong vùng hoang sợ, tuyệt đối không sống được nhưng ba tháng qua, hắn xuất hiện, hắn gầy thành da bọc xương, vẫn sống lưng thẳng tắp, hai tròng mắt vẫn rực rỡ, chẳng qua là ánh mắt nhìn nàng như rắn độc, khiến cho quanh thân nàng dâng lên lạnh lẽo thấu xương. Từ đó trở đi, nàng càng thêm điên cuồng chỉnh hắn, phàm là ám sát, hạ độc, hãm hại, đủ loại biện pháp âm độc đều làm.
Coi như trong lòng từng có hối hận, nhưng nàng không thể dừng lại, bởi vì, nàng đã mất đường lui.
Cuối cùng, nàng bị cắn trả. Sau đó, chính là vận mạng đã viết, hắn cao cao tại thượng, nàng hèn mọn thấp xuống.
Đáng tiếc, ở ngoài sáng biết hắn cần phải xử tử nàng thì lại nghĩ tới chuyển bại thành thắng, vì vậy tự cho là thông minh lợi dụng Tống Hưu, lấy được cơ hội sống, lại làm cho mình rơi vào kết quả càng thêm thê thảm.
“Đông Ly Thuần, mục đích ngươi trả thù ta đã đạt tới, hiện tại, ngươi muốn xử trí ta như thế nào?” Nàng nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh.
Mất đi tất cả thế lực, lại mất đi đứa bé, mất đi tâm, lại bị nam nhân mình yêu đặt đến chỗ chết, đây đối với một nữ nhân mà nói, đã là trà thù tàn khốc nhất trong cuộc sống.