"Muội đang làm gì vậy, Tiểu - Sư - Muội?"
Giọng Thôi Bại vang lên ngay khi mặt Trang Dực đã kề sát Ngư Sơ Nguyệt, chỉ cách nàng chưa đầy ba tấc.
Ngư Sơ Nguyệt cảm nhận được cánh tay căng cứng, một lực mạnh mẽ, dứt khoát từ phía sau ập tới, khiến nàng loạng choạng lùi lại hai bước. Khi đứng vững được, nàng đã được Thôi Bại bảo vệ ở phía sau.
Có lẽ do đầu óc hơi chậm chạp, nàng ngẩng mắt nhìn lại, cảm thấy bóng dáng Thôi Bại trông cao lớn, vững chãi hơn hẳn ngày thường, như một cây tùng ngọc trong tuyết trắng.
Là kiểu dù trời sập xuống cũng có thể chống đỡ được.
"Đại sư huynh…"
Thôi Bại một tay che chở Ngư Sơ Nguyệt, tay kia nghiêng nghiêng chạm vào ngực Trang Dực, nhẹ nhàng đẩy, khiến hắn ta lùi lại hai bước.
Ngư Sơ Nguyệt chợt hoàn hồn, vội vàng ngăn Phạn La Châu đang sắp phát tán, ném nó trở lại giới tử giới.
Thôi Bại đã đến. Nàng hậu tri hậu giác nghĩ.
Cơ thể nàng đột nhiên thả lỏng, chỉ cảm thấy máu như chảy ngược trong người, tim bắt đầu đập loạn "thình thịch", đầu ngón tay run rẩy, ánh mắt cũng hơi run run.
Lúc này, nàng đứng phía sau Thôi Bại, có thể thấy rõ bộ dạng của Trang Dực.
Hắn ta đã bị Thôi Bại đẩy ra, hai má ửng hồng, đồng tử co lại, nhưng vẻ mê ly trong mắt vẫn chưa tan hoàn toàn. Hắn ta hơi nghiêng mặt, hé môi, hơi khom người. Bất cứ ai nhìn vào cũng biết hắn vừa định hôn một cô nương nhưng lại bị người khác vô tình phá đám.
Ngư Sơ Nguyệt nhất thời không biết mình cảm thấy thế nào.
Nếu Thôi Bại không đến, lúc này Trang Dực đã bị sương độc của Phạn La Châu bao phủ, có lẽ sẽ lăn lộn dưới đất một lúc lâu, rất có thể sẽ ngã từ cầu treo bạch ngọc xuống vực sâu vạn trượng.
Một luồng hàn khí dâng lên từ đáy lòng, lan tỏa đến mười đầu ngón tay.
Giống như Trang Dực bị nàng thuyết phục, trong lòng dần có sự không nỡ, có chút do dự, thì giờ phút này, Ngư Sơ Nguyệt nhìn vị tu sĩ Nguyên Anh sống sờ sờ trước mặt, đáy lòng cũng dậy sóng dữ dội.
Đây là lần đầu tiên, để giết một người, từ ý tưởng đến hành động cụ thể, nàng từng bước giăng bẫy, công phá phòng tuyến tâm lý của đối phương, lạnh lùng điều khiển tình thế.
Về mặt tâm lý, nàng đã hoàn thành việc giết Trang Dực.
Mà Trang Dực lại không biết mình vừa đi một vòng trước cửa Diêm La Điện.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ hối hận.
Lẽ ra không nên trì hoãn lâu như vậy, rốt cuộc vẫn quá mềm lòng một chút.
Thừa dịp Ngư Sơ Nguyệt còn chưa tố cáo, Trang Dực nhân theo lực đẩy của Thôi Bại, vội vàng lùi thêm hai bước, rồi ngự kiếm rời đi.
Con đường duy nhất trước mặt hắn ta là… chạy trốn đến chỗ người kia, cầu người đó ra tay giúp đỡ.
Ngư Sơ Nguyệt thấy Trang Dực chạy, vội vàng kêu lên: "Đại sư huynh, hắn muốn g…"
Từ khi Thôi Bại xuất hiện đến giờ, cũng chỉ mới trôi qua một hai khắc.
Thôi Bại xoay người, một ngón tay lạnh băng đặt lên đôi môi mềm mại của Ngư Sơ Nguyệt.
"Ta hỏi muội, muội và hắn, đang làm cái gì?" Lại rất có bộ dáng như đang giận dỗi.
Ngư Sơ Nguyệt đột nhiên ngây ra.
Nàng cảm nhận rõ ràng ngón tay hắn cố ý hay vô tình miết nhẹ trên môi nàng hai cái, như một ám chỉ.
Ánh mắt hắn có chút u tối, nhìn chằm chằm nàng từ trên cao, vô cùng mạnh mẽ và bá đạo.
Ngư Sơ Nguyệt lập tức hiểu ý hắn… hắn không phải đến một mình, có người khác đang nhìn.
Sau một lúc ấp ủ, Ngư Sơ Nguyệt đẩy tay Thôi Bại ra, giận dỗi nói với hắn: "Huynh còn mặt mũi hỏi ta đang làm gì? Chỉ cho phép huynh làm càn, mà không cho phép ta được trò chuyện sao? Huynh có thể đi tìm nữ nhân khác, ta liền không thể cùng Trang sư huynh nói chuyện vài câu sao!"
Thôi Bại nheo mắt, gật đầu với biên độ cực nhỏ.
"Muội hiểu lầm." Hắn nhàn nhạt nói: "Thu Nhiên sư muội xuất quan, thánh nhân Ngọc Hoa phong chỉ là bảo ta qua đó luận bàn mấy thức kiếm pháp với nàng ta thôi."
"Ta không nghe, ta không nghe!" Ngư Sơ Nguyệt nhắm mắt lại la lớn. "Ta... không... nghe! Ta... không... tin!"
Thôi Bại nhìn nàng, khóe mắt hơi giật, môi bất động, chỉ có thể nhả khí trầm thấp thoát ra từ kẽ răng: "Thôi."
Ngư Sơ Nguyệt mở mắt ra, giảo hoạt ném cho hắn một ánh mắt, kiểu như "huynh cho rằng huynh nói dừng là ta phải dừng sao?", rồi cất cao giọng thêm tám độ: "Mấy người đàn ông các huynh đều là kẻ lừa đảo! Họ Thôi! Ta hận huynh!"
Thôi Bại: “...”
Họ Thôi.
Hắn đã bảo vệ một phương thế giới này quá lâu, lâu đến nỗi hắn đã quên mất mình cũng là một con người, chứ không phải một thanh kiếm.
Họ Thôi.
Cách gọi này thật sự mang hơi thở của người sống.
Trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác buồn cười kỳ lạ, khóe môi mỏng khẽ cong. Hắn kéo nàng vào lòng, cúi đầu liền hôn xuống.
Ngư Sơ Nguyệt "???!!!"
Trong khoảnh khắc đó, nàng tưởng mắt mình đã lọt ra khỏi hốc mắt, dán chặt vào khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của hắn.
May mắn là hắn không làm gì kỳ lạ, chỉ đơn thuần dừng môi cách môi nàng chừng hai, ba sợi tóc, ngăn không cho nàng tiếp tục gây sự.
Vẻ mặt lạnh lùng của hắn hơi cúi xuống, đuôi mắt hơi cong, lấp lánh như có như không một vẻ giảo hoạt.
Cánh tay dài của hắn ôm lấy lưng nàng, giữ chặt nàng như một con cá đến cái đuôi cũng không quẫy được.
Nàng giật mình, mím chặt môi.
Hai người giằng co trong khoảnh khắc mong manh.
"Đại sư huynh!" Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau Ngư Sơ Nguyệt.
Giọng nói ngọt ngào, phóng khoáng, nhưng thoảng qua một chút ngượng nghịu khó nhận ra.
Thôi Bại híp mắt lại, lười biếng nhìn chằm chằm Ngư Sơ Nguyệt một cái, rồi dịch mặt đi. Giọng nói lạnh lùng của hắn pha chút khàn khàn: "Đừng làm loạn, được không?"
Sau đó, hắn buông nàng ra, ngẩng đầu nhìn lại.
Ngư Sơ Nguyệt ngây người một lát, đầu tiên là cảm thấy da đầu tê dại một cách chậm rãi, rồi sau đó nhớ lại hơi thở của hắn.
Mùi hương lá trúc cực kỳ lạnh lẽo, khi ở gần, thoang thoảng còn mang theo mùi gỗ trong trẻo, mềm mại như mùi có thể ngửi được từ ống trúc được đào lên.
Cảm giác... cảm giác lạnh lạnh, là chóp mũi hắn chạm vào mặt nàng.
Nhưng thật ra môi hắn thì từ đầu đến cuối không hề chạm vào nàng.
Da thịt và vóc dáng của nam nhân dường như tự nhiên đã lạnh lẽo và cứng rắn hơn nhiều, hắn như một khối hàn ngọc lớn.
Ừm, diễn thì phải diễn cho trọn vẹn.
Ngư Sơ Nguyệt hoàn hồn, cùng hắn nhìn về phía sau mình.
Bên cạnh cầu bạch ngọc đứng một nữ tử, mái tóc đẹp búi gọn sau đầu, vô tình có một lọn tóc nhỏ rơi xuống, buông lơi bên má, vừa phóng khoáng vừa mang chút kiều mị không tự biết.
Thu Nhiên.
Thu Nhiên nhanh chóng bước tới.
"Vị này chắc là tiểu sư muội mới nhập tông phải không? Ha! Họ nói không sai! Quả nhiên trông có chút giống vị mỹ nhân đẹp nhất tam giới Dao Nguyệt năm xưa. Đáng tiếc rốt cuộc vẫn kém một chút. Vị đó là tuyệt sắc chân chính, không ai trên đời sánh kịp. Nào ngờ hồng nhan bạc phận, đáng tiếc!" Thu Nhiên nói một cách tùy tiện.
Ngư Sơ Nguyệt: “...”
Nhất thời nàng không phân biệt được đây là khen hay mắng mình.
Nhưng mà câu cuối cùng thì Ngư Sơ Nguyệt sẽ đáp lại: "A, Thu sư tỷ không cần quá đau khổ, muội chắc chắn sư tỷ sẽ phúc thọ lâu dài."
Lần này đến lượt Thu Nhiên không phân biệt được Ngư Sơ Nguyệt đang khen hay mắng mình.
Nụ cười của Thu Nhiên hơi cứng lại, nàng ta lại chủ động tấn công: "Tiểu sư muội, muội ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Ta tuy rất ngưỡng mộ đại sư huynh và nhất kiến như cố với huynh ấy, nhưng chúng ta thật sự không có chút tình cảm nam nữ nào. Ta với các huynh đệ đồng môn từ trước đến nay chỉ có tình nghĩa huynh đệ thôi. Muội vừa rồi thật là quá mức rồi, muội không nên ngờ vực lung tung, hiểu lầm mối quan hệ giữa ta và đại sư huynh!"
Ngư Sơ Nguyệt quái dị nhìn Thu Nhiên một cái: "Ta việc gì phải hiểu lầm?"
Thu Nhiên vô tâm mà nói: "Tuy chúng ta đơn độc ở trong Bích Lan Ổ của ta một hồi lâu lâu, nhưng ta với đại sư huynh chỉ là so kiếm thôi... Sau này muội sẽ hiểu, ta với các muội không giống nhau. Cho dù thật sự có nằm chung một giường với đại sư huynh, cũng chỉ là uống rượu tâm sự thôi! Muội đừng vội hiểu lầm."
"Này có gì mà hiểu lầm, huynh ấy lại chẳng thích tỷ như vậy." Ngư Sơ Nguyệt nghiêm trang nói. "Huynh ấy sẽ không ngủ với tỷ, tỷ đừng có vừa mở miệng đã chiếm tiện nghi của người ta."
"Ngươi!" Thu Nhiên lập tức bị cắt ngang nhịp điệu. "Vừa rồi muội không phải còn la hét ầm ĩ, hiểu lầm đại sư huynh với người nữ nhân khác sao..."
Ngư Sơ Nguyệt buồn cười nhìn Thu Nhiên: "Tỷ đâu có giống nữ nhân."
Thu Nhiên khó tin mở to mắt, một hơi nghẹn trong cổ họng.
Nàng ta gượng cười: "Ha! Này là nói cái gì thế, đại sư huynh, huynh cũng không quản muội ấy đi!"
Nàng ta nhìn về phía Thôi Bại.
Thế nhưng Thôi Bại lại quay đầu, cười như không cười, toàn bộ ánh mắt đều dừng lại trên người Ngư Sơ Nguyệt, ánh mắt có chút bao dung.
Đó là kiểu bao dung mà Ngư Sơ Nguyệt nghĩ là sự khoan dung của một người cha với nhi tử ngốc.
Một lúc lâu sau, Thu Nhiên xấu hổ kéo khóe môi: "Vậy thì muội cũng không thể không phân biệt đúng sai mà gây rối với đại sư huynh... Tiểu sư muội, sau này không thể như vậy nữa!"
Ngư Sơ Nguyệt cười thần bí: "Với người không thích thì chỗ nào cũng thấy chướng mắt, chọn cái gì cũng là khuyết điểm. Đại sư huynh thích ta thì lại không giống rồi, huynh ấy thích ta bụng dạ hẹp hòi, thích ta vô cớ gây rồi. Đúng không đại sư huynh?"
Nàng vô tâm vô phổi cười cười, nhìn về phía Thôi Bại. Nói đến cũng kỳ quái, nàng và hắn dường như luôn có sự ăn ý đến "tâm hữu linh tê"*. Nàng thậm chí không cần nhìn biểu cảm của hắn, liền biết hắn muốn lợi dụng nàng để tống cổ Thu Nhiên đi, không cho Thu Nhiên lại bám dính lấy hắn.
(Tâm hữu linh tê: Có sự hiểu ý, ăn ý sâu sắc giữa hai người mà không cần lời nói.)
Ánh mắt Thu Nhiên hơi lóe lên, cũng nhìn thẳng Thôi Bại. Nàng ta quả thật vừa gặp đã thương với Thôi Bại, một nam nhân như vậy, ai mà không thích chứ?
Nghe nói hắn thân thiết quá mức với một tiểu tu sĩ luyện khí mới nhập môn, nàng ta cảm thấy bất bình thay hắn, theo bản năng muốn giành hắn từ tay nữ tử kia. Hôm nay, nàng ta đã phát huy vượt mức bình thường, múa Phi Hoa Kiếm như nước chảy mây trôi. Nàng ta nghĩ mình đã thành công cho hắn biết ai mới là người xứng đôi với hắn.
Cao sơn lưu thủy, tri âm nan tầm.
Thôi Bại thấy phong thái của nàng ta, so với vẻ ngượng ngùng làm bộ làm tịch của tiểu nữ tử kia, đúng là cao thấp phân rõ ngay lập tức.
Chỉ cần Thôi Bại lộ ra một tia không kiên nhẫn với Ngư Sơ Nguyệt, Thu Nhiên liền có thể từng bước làm cho tình cảm của hai người họ tan vỡ hoàn toàn.
Thu Nhiên mím môi, làm cho mình thoạt nhìn sang sảng hào phóng, nhưng lại mang theo chút ấm ức, tủi thân.
Thôi Bại nâng tay lên.
Hắn khoan dung và cưng chiều xoa đầu Ngư Sơ Nguyệt, bất đắc dĩ nói: "Thích muội không chỉ ở một hai điểm này. Đi thôi."
Ngư Sơ Nguyệt thầm nghĩ, hiểu rồi, hiểu rồi, thích nhất đương nhiên là máu rồi.
"Ừm, ta hiểu rồi, vì đại sư huynh, ta chắc chắn sẽ bảo trọng bản thân thật tốt..."
"Ừm."
Thu Nhiên: “...”
Xuất sư chưa tiệp thân chết trước. (Chưa làm được việc đã bỏ mạng giữa đường.)
Thấy hai người kia nắm tay nhau bỏ đi, lòng nàng ta dâng lên sự không cam tâm, bèn ngượng ngùng và bực bội gọi với theo Ngư Sơ Nguyệt: "Sau này muội không được hiểu lầm ta và đại sư huynh nữa đâu! Nếu để ta nghe thấy tin đồn nhảm nhí nào, ta nhất định sẽ truy cứu!"
"Yên tâm, yên tâm." Ngư Sơ Nguyệt cười thân thiện, lẩm bẩm nói: "Chẳng phải đều có người thấy cả rồi sao, còn hiểu lầm gì được nữa. Đừng nhìn đại sư huynh ngày thường tỏ vẻ thanh cao, thật ra huynh ấy thích người xinh đẹp và có nét nữ tính. Yên tâm, tỷ an toàn."
Thu Nhiên: “...”
Ngực trúng thêm một mũi tên nữa.
Nàng ta cảm thấy mình có lẽ cần bế quan một trăm năm nữa để tĩnh tâm.
Ngư Sơ Nguyệt và Thôi Bại đã đi xa trăm trượng.
Nàng ghé sát tai hắn, cong mày nói: "Đại sư huynh, muội có thể nói khẽ với huynh vài câu không?"
"Cứ nói đi."