Đôi lời: Xin đừng cười tên Nam chủ :( :( :(
________________________________
Đăng Thiên Thang.
Muốn vào được Thiên Cực Tông, trước tiên phải trèo lên Đăng Thiên Thang.
Những bậc thang màu trắng ngọc thật dài, dù cho đi như thế nào cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Chất ngọc trong sáng, ngưng thần nhìn kỹ có thể nhìn ra được bên dưới có ngọc tủy trắng thuần mịt mờ chuyển động.
Đây là Tiên Linh Ngọc, dùng để làm trận.
Đăng Thiên Thang là một pháp trận cấm chế cực lớn, chỉ có những người có tâm trí cứng cỏi mới có thể leo lên đỉnh núi, bái nhập vào tông môn.
Nghe thì có vẻ cực kỳ cao cấp và bí ẩn mơ hồ, nhưng Ngư Sơ Nguyệt lại cảm thấy nguyên lý của cái cấm chế này thật ra chính là quỷ đánh tường, muốn lên núi chỉ cần đừng nghĩ đến những cái ở trước mặt, cứ ngẩng đầu luôn bước đi, diễn biểu tình cho đúng thì sớm muộn gì cũng sẽ có thể được một đại lão nào đó đi tuần tra thuận mắt nhìn trúng, lại còn sẽ được tán thưởng một câu “Người này tâm tính tuyệt hảo, có thể thành châu báu”.
Phá trận, chính là đơn giản như vậy thôi.
Nàng cúi thấp mặt, khóe môi khẽ mím, từng bước một vững vàng đi về phía trước.
Kiên nghị, trầm tĩnh, một lòng hướng đạo.
Sau đó nàng bắt đầu như đi vào cõi thần tiên.
Lần cuối bò lên những bậc thềm đá, là khi nào?
Hình như là vào ngày đạp thanh, nhớ rõ ngày ấy mưa phùn kéo dài, thiếu niên ở cách vách thân dài thẳng tắp, lặng lẽ nghiêng chiếc dù giấy tới trên đỉnh đầu của nàng.
Mưa xuân làm ướt nửa bên xiêm y của hắn, gió lạnh thổi làm đỏ khuôn mặt của thiếu niên.
Hắn lặng lẽ nói, “Đợi ta thi đậu công danh……”
Nửa câu sau nghe không rõ, nàng cũng ngại ngùng không dám lắng nghe, đẩy chiếc dù giấy ra chạy vào trong cơn mưa phùn giống như một con cá nhỏ hoạt bát.
Ngư Sơ Nguyệt cúi đầu nhìn lướt qua đầu ngón tay của mình.
Nhẹ nhàng vân vê, nơi đó phảng phất như vẫn còn lại chút xúc cảm.
Nhưng mà nàng sớm đã quên mất bộ dáng của thiếu niên ấy.
Vào đêm ngày hôm đó, một người phụ nữ mang theo hệ thống xuyên qua đã chiếm lấy thân thể của nàng.
Người nữ xuyên qua đó dùng giọng nói cao cao tại thượng, phun tào Ngư Sơ Nguyệt với hệ thống rằng nàng phế như nào. Nói rằng nàng sinh ra có một khuôn mặt tuyệt sắc nhưng lại không biết quý trọng và không biết lợi dụng, cam tâm tình nguyện ở trong một cái sơn trang nho nhỏ, trung thực sinh sống bên cạnh cha và nương, nam nhân tốt nhất ở bên cạnh nàng cũng chỉ là một tên thư sinh nghèo không một xu dính túi. Thật là phí phạm của trời.
Ngư Sơ Nguyệt cũng không cảm thấy cuộc sống bình đạm hạnh phúc của mình có gì không tốt.
Tuy tính cách của phụ thân nàng táo bạo hay mắng chửi thô tục, nhưng mà lại đối xử với nàng và mẫu thân cực kỳ tốt, khi ở nhà nói chuyện đều sẽ đè nhẹ giọng, sợ làm phiền đến nương tử đại nhân.
Mẫu thân nàng có tính tình dịu dàng, từ nhỏ đến lớn Ngư Sơ Nguyệt cũng chưa thấy bà đỏ mặt giận dữ với ai bao giờ. Bà ấy rất giỏi việc may vá, cứ nửa tháng sẽ có một bộ thêu thành phẩm, các tiểu thư quan gia trong thành đều sẽ tranh nhau mua.
Trong nhà còn có một con chó vàng to lớn tên là Đại Hòang rất nghe lời, mỗi sáng sẽ ngậm rổ đi ra cửa, dùng hai đồng tiền để mua rau dưa mới mẻ, lại còn không bị trùng lặp, rất thú vị.
Chỉ trong nửa năm, một nhà ba người có thể tích cóp đủ bạc để xây dựng một cửa hiệu mặt tiền ở trong thành. Phụ thân bán thổ sản vùng núi, mẫu thân tiếp tục làm thêu, còn nàng, chính là nữ tiên sinh thu ngân lượng của Ngư gia. Đến cả cẩu trông nhà cũng có.
Rất tốt mà!
Nàng yêu một nhà ba người của mình, nàng nguyện ý sinh hoạt như vậy, một nhà ba người, bình bình an an, vui sướng hạnh phúc.
Nhưng mà lại không có ai để ý đến tiếng lòng của Ngư Sơ Nguyệt.
Cơ thể bị đoạt chính là bị đoạt, không có ai giảng đạo lý với nàng.
Nữ xuyên qua kia chẳng hề có chút áy náy nào với Ngư Sơ Nguyệt, nàng ta mặt dày vô sỉ mà nói với không khí, nếu như Ngư Sơ Nguyệt dưới suối vàng có biết, phải chăm chỉ mà học tập nàng ta, nhìn nàng ta dùng cơ thể này sống như thế nào để trở thành một người chiến thắng, bò đến trên đỉnh thế gian.
Thật ra Ngư Sơ Nguyệt cũng chưa chết. Nàng bị nhốt ở bên trong thân thể của mình, không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, không thể làm được bất kỳ động tác gì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn nữ xuyên qua cuốn đi toàn bộ tiền bạc trong nhà, còn gọi thiếu niên thư sách cách vách ra, lừa hắn đem toàn bộ bạc mà hắn có đưa hết cho nàng.
Mang theo số ngân lượng này, nữ xuyên qua rời khỏi sơn trang nhỏ đi đến thành lớn phụ cận mua xiêm y xinh đẹp và phấn son, bao một cái khách điếm xa hoa.
Những ngân lượng kia là một nhà ba người Ngư Sơ Nguyệt ăn mặc cần kiệm, tích góp từng đồng bạc, mất hơn nửa năm mới có thể dựng được một gian cửa hàng ở trong thành.
Mà thiếu niên ở cách vách lại không chút phòng bị mà lấy ra toàn bộ số tiền hắn có, là tích góp nhiều năm của nhà bọn họ để làm lộ phí chuẩn bị cho hắn vào kinh đi thi.
Nữ xuyên qua căn bản không biết số ngân lượng đó quan trọng như thế nào, một bao bạc vụn nho nhỏ, một bàn tay đã có thể nắm lấy, nhưng nó lại là tâm huyết và kỳ vọng nhiều năm của hai nhà.
Nữ xuyên qua vẫn luôn oán giận, ngại số bạc này quá ít ỏi, chẳng được mấy ngày đã tiêu xài hoang phí hết sạch.
Tới tận hôm nay Ngư Sơ Nguyệt vẫn còn nhớ rõ, tâm trạng của mình lúc đó sụp đổ như thế nào.
Nàng thét chói tai giãy giụa trong bóng tối, nhưng mà không ai có thể nghe thấy được. Khi đó, Ngư Sơ Nguyệt còn không biết cơn ác mộng chân chính khủng bố đang tiến đến gần nàng.
Sau đó, nữ xuyên qua dưới sự hỗ trợ của hệ thống đã bước chân vào con đường tu chân, Tiên Thiên Đạo Thể, khí vận thêm phần, chu toàn qua lại giữa vô số nam nhân, được xưng là đệ nhất mỹ nhân trong tam giới.
Dao Nguyệt tiên tử.
Du hí nhân gian, chỉ chơi không phụ trách, làm hại vô số cặp đôi thê ly tử tán.
Cuối cùng, có một vị phu nhân thành chủ phẫn nộ đã tra xét chi tiết về nàng ta, dẫn theo lính canh trong thành, trong một đêm đồ sát toàn bộ sơn trang nhỏ nơi mà Ngư Sơ Nguyệt sinh ra.
Nữ xuyên qua vốn đã thu được tin tức này từ sớm, nhưng vị Dao Nguyệt tiên tử cao cao tại thượng thích chỉ điểm giang sơn này, lại không đi cứu những phàm nhân mà ở trong mắt nàng ta chỉ như những con kiến, mặc kệ cho những con người vô tội ấy chết đi rồi sau đó nàng ta khóc lóc đến ruột gan đứt từng khúc trước mặt các nam nhân để đổi lấy vô số tài nguyên tu luyện làm đồ bồi thường.
Từ đây, thân thế của Dao Nguyệt tiên tử càng thêm đáng thương, chọc cho vô số đại lão phải khom lưng vì nàng ta.
Đêm hôm đó, Ngư Sơ Nguyệt sống ở trong địa ngục. Rõ ràng trên người không có chút đau đớn nào nhưng nàng lại có thể được thể nghiệm cảm giác vạn tiễn xuyên tâm, dầu chiên hỏa chước hết lần này đến lần khác.
Một bên là nữ xuyên qua trước mặt chất đầy kỳ trân dị bảo, một bên là sơn trang nhỏ nhuốm máu.
Nghe nói nơi đó, chó gà không tha.
Cuối cùng nàng cũng hiểu được, người xấu, người tốt là không thể lường được.
Sau lần đó nàng không còn thét chói tai giãy giụa trong vô vọng nữa. Nàng yên tĩnh ngủ đông trong cơ thể của mình, lạnh băng nhìn nữ xuyên qua ‘ chinh chiến ’ từng mảnh đại địa.
Nàng kiên nhẫn lắng nghe nữ xuyên qua nói chuyện với hệ thống, học tập toàn bộ tất cả những tri thức mà nàng có thể học được.
Nữ xuyên qua đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chỉ cần nàng ta muốn thì không có một người nam nhân nào mà nàng ta không thể trêu đùa.
Với sắc mặt muôn hình muôn vẻ, Ngư Sơ Nguyệt thật sự đã thấy quá nhiều rồi, đã nhìn đến chết lặng rồi.
Nữ xuyên qua nói, mỗi một thế giới, nàng ta chỉ ngủ với nam nhân mạnh nhất, một khi đắc thủ nàng ta có thể cướp thành công được khí vận của thế giới này, làm cho nàng ta và hệ thống có được sức mạnh cường đại hơn, tiếp tục một cuộc hành trình mới.
Trằn trọc đi qua rất nhiều thế giới, chưa bao giờ thất bại dù chỉ một lần.
Mắt lạnh nhìn một đường này, Ngư Sơ Nguyệt đã không còn ôm bất kỳ một kỳ vọng nào đối với thế giới mà nàng đang ở.
Cái gì mà Kiếm Tôn chính đạo, Ma tôn của ma giới, Yêu Vương của yêu vực, hết người này đến người khác luân hãm ở dưới làn váy của nữ xuyên qua, không có một ai may mắn thoát được.
Nữ xuyên qua tràn đầy niềm tin, chuyển tầm mắt của nàng ta về phía mục tiêu săn cuối cùng.
Nam nhân mạnh nhất của thế giới này, tông chủ của Thiên Cực Tông, người thủ hộ căn nguyên của linh khí, Đệ Nhất Tiên Tôn.
Không nghĩ rằng, nam nhân kia, không thèm nhìn nàng ta.
Cho dù nàng ta có cố ý khơi mào đại chiến hai giới yêu, ma, hay lập chiến công lớn vì nhân tộc, hắn vẫn cứ không dao động như cũ, cũng không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận.
Nữ xuyên qua đem hết tất cả mọi thủ đoạn cũng không nhìn được thấy người, trong lúc rơi vào đường cùng liền tung ra một nửa tài sản mới mua chuộc được một trong Tứ Thánh là môn hạ của Tiên Tôn, thông qua quan hệ, tự mình xâm nhập vào Thủ Hộ Giả Chi Vực, gặp được người đàn ông băng thanh ngọc trác đó.
Hắn chỉ liếc mắt một cái, một ánh mắt này phảng phất như ngân hà vắng lặng muôn đời, lạnh lẽo, hờ hững bị dập tắt.
Môi mỏng bất động, lại như có âm thanh trầm thấp uy nghiêm vang vọng ở bên tai ——
“Rời đi.”
Không có lạt mềm buộc chặt, không có xoay chuyển đường sống. So với những tên nam nhân trong dĩ vãng, hoàn toàn không giống.
Ngư Sơ Nguyệt phát hiện, nữ xuyên qua bị rối loạn.
Con người trêu chọc tam giới, du hí nhân gian, trước giờ vẫn xem nam nhân như là con mồi này, nàng ta luống cuống.
Ngư Sơ Nguyệt cảm nhận được rõ ràng nữ xuyên qua đang chột dạ. Người nam nhân trước mặt này, ánh mắt đạm mạc nhưng lại như một tấm gương bằng băng, phản chiếu toàn bộ sự xấu xa từ tận đáy lòng nàng ta.
Nữ xuyên qua chỉ có thể từ bỏ kế hoạch đã sớm định ra, vội vàng tìm một cái cớ: “Ta có một người cực kỳ quan trọng bị đe dọa tới tính mạng, ta chỉ muốn cầu một cây nấm Kim Quang Huyền Linh để cứu mạng hắn. Nếu như Tiên Tôn chịu ban linh dược cho ta, ta nguyện làm bất cứ chuyện gì vì thiên hạ thương sinh này.”
Ngư Sơ Nguyệt lạnh nhạt vô tình bình luận —— tuy rằng trận cước đại loạn, nhưng vẫn còn nhớ phải lấy lui làm tiến, đắp nặn nhân thiết ‘ thâm tình ’, che giấu ý đồ thật sự để làm đối phương thả lỏng đề phòng. Điều kiện trao đổi không phải làm việc vì hắn mà là vì thiên hạ thương sinh, càng tiến thêm một bước để làm đối phương lùi lại một bước trong vòng cảnh giới, phản ứng của nàng ta rất đáng giá được thưởng thức.
Dao Nguyệt tiên tử tư dung tuyệt thế, khí chất lỗi lạc, ủy khuất như vậy thật sự nhìn thấy mà thương.
Không ngờ, nam nhân chỉ khép lại hai mắt, môi mỏng khẽ nhích, chỉ phun ra một chữ: “Biến.”
Giọng của hắn cũng lạnh lẽo như diện mạo của hắn vậy.
Trầm thấp, lạnh thấm vào xương cốt.
Ngư Sơ Nguyệt để ý thấy, ở trước người hắn có một khe hở hình thoi màu tím, lơ lửng ở trong không trung, thoạt nhìn giống như không quá ổn định.
Hắn bình tĩnh nâng một bàn tay lên, trên mu bàn tay ẩn ẩn như có thể thấy được hai ba đường gân xanh.
Cho nên, người nam nhân này đang chăm chú làm chuyện gì đó.
Nữ xuyên qua chưa từng bị mất mặt như vậy. Nàng ta thẹn quá thành giận, nửa thử nửa nghiêm túc dùng tuyệt kỹ xinh đẹp nhất của nàng ta ‘ Cửu Chiêu Vũ ’ tấn công về phía hắn.
Bất kỳ một nam nhân nào thấy một giai nhân có dáng người huyễn mỹ như vậy cùng một gương mặt giận đến tái đi cũng đều không thể hạ tay tàn nhẫn được.
“Xin lỗi Tiên Tôn, hôm nay, ta cần phải mang đi một cây nấm Kim Quang Huyền Linh, cho dù phải chiến đấu một trận cùng với ngài!”
Nàng ta rất tự tin. Dưới sự giúp đỡ của hệ thống, nàng ta có được toàn bộ cơ duyên của tam giới, thực lực hiện giờ đã đứng ở đỉnh.
Nếu như người nam nhân này dầu muối không ăn, vậy thì nàng ta phải làm cho hắn liếc nhìn một cái, nàng ta cũng không phải chỉ là có một khuôn mặt dáng người bao cỏ bình hoa, mà là một vị cường giả chân chính có năng lực đánh một trận với hắn.
Thật ra Ngư Sơ Nguyệt rất muốn phun tào. Nấm Kim Quang Huyền Linh mọc ở khắp nơi biên giới Thủ Hộ Giả Chi Vực, nếu muốn có cái thứ đồ chơi đó chỉ cần hái một cây đem đi là được, giờ phút này cục băng lớn Tiên Tôn này còn đang bận thật sự đấy, căn bản sẽ không rảnh mà nhìn người phá nấm đâu.
Một bước sai, từng bước sai, ở trước mặt nam nhân này, nữ xuyên qua đã lộ ra toàn bộ tâm tư, nói dối càng thêm vụng về không chịu nổi.
Nữ xuyên qua đang điên cuồng tìm đường chết. Nàng ta nghĩ chắc đối phương sẽ không đành lòng ra tay tàn nhẫn.
Không nghĩ tới chính là, khuôn mặt của nam nhân kia chẳng động, ngưng ý thành kiếm, một nhát kiếm trảm phá trời cao kia dễ dàng phá vỡ tuyệt kỹ của nữ xuyên qua, chẳng những làm nàng ta phun máu bay ngược về sau mà cũng đánh bay luôn cả hệ thống!
Ngư Sơ Nguyệt trơ mắt nhìn hệ thống bị đánh nổ tung.
Nó chính là một khối hình vuông phát sáng, khi bị kiếm ý kia đánh buộc phải phá thể chui ra thì ánh sáng đó điên cuồng lập loè hồng quang, ‘ tích tích tích tích ’ kêu to không ngừng.
“Phát hiện vết nứt không gian, kêu gọi phát hiện vết nứt không gian! Phát hiện vết nứt không gian, kêu gọi phát hiện vết nứt không gian!”
Nam nhân kia nhìn thoáng qua, bàn tay trắng lạnh lẽo cắt qua hư không, nắm lấy thứ này, vo viên nó thành một đốm sáng vặn vẹo, chậm rãi chảy xuống theo khe hở ngón tay.
Từ khi bị nữ xuyên qua bá chiếm thân thể cho tới nay, đây là lần đầu tiên Ngư Sơ Nguyệt cảm nhận được ‘ sảng khoái ’.
Nữ xuyên qua run lên, hệ thống bị người nam nhân khủng bố này tiêu diệt, bước tiếp theo, tất nhiên hắn sẽ muốn tiêu diệt nàng.
Giờ phút này nữ xuyên qua đã có tu vi Đại Thừa, lập tức nguyên hồn ly thể, hoảng sợ bỏ chạy ra bên ngoài.
Một đạo kiếm ý cảnh đẹp ý vui cắt qua hư không, trảm nàng ta thần hồn câu diệt.
Chưa, vẫn chưa.
Ngư Sơ Nguyệt biết, nữ xuyên qua có được một bí bảo gọi là Đỗ Quyên Huyết, giấu ở bên trong nguyên hồn. Giờ phút này, Đỗ Quyên Huyết bảo vệ một tàn phách cuối cùng của nàng ta, rơi thẳng xuống dừng ở bên trên một góc nấm Kim Quang Huyền Linh.
‘ Xé cây nấm kia đi! ’ Ngư Sơ Nguyệt ở trong lòng hét lên.
Nhưng mà, khe hở màu tím không quá ổn định bên cạnh người nam nhân kia hoàn toàn bạo phát.
Chỉ thấy những chấm đen bay ra từ trong khe hở, chúng bay qua nơi nào thì không gian nơi đó đều bị xé rách. Cuồng phong gào thét trong tiên cảnh, tất cả trở nên vặn vẹo bị hút vào trong vết nứt, ngay cả tiên kiếm của nam nhân kia cũng lập tức bị nứt ra một vết rạn đáng sợ.
“Thủ không được nữa rồi?” Hắn than nhẹ một tiếng, một tay bấm niệm thần chú, thân thể hóa thành băng sương phát sáng, nhập vào bên trong tiên kiếm.
Bên trong tiên kiếm, quang hoa bùng cháy thật mạnh.
Nó hướng tới khe nứt kia.
Thanh khí lơ đãng khắp tứ phương, vết rách, những chấm màu đen, tất cả thành thành thật hội tụ về phía mũi kiếm, bằng mắt nhìn cũng có thể thấy được nó chuẩn bị bị phong ấn trở lại trong hư không.
Khi sắp thành công chợt thấy một sợi tơ nhện màu đen yếu ớt quấn lên mũi kiếm và giằng co với nó.
Là sức mạnh cuối cùng còn sót lại của ‘ hệ thống ’!
Mắt thấy, cái khe không gian kia lại có dấu hiệu phục hồi.
Khi ở trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Ngư Sơ Nguyệt phát hiện, mình đã lấy lại được quyền khống chế thân thể!
Mất đi thân thể đã 300 năm, nàng cũng sắp không nhớ rõ có tay có chân là cảm giác gì.
300 năm bị giam trong lao ngục hắc ám làm hành động của nàng rất không linh hoạt, nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc nàng nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía trung tâm cuộc chiến.
Nàng cầm chuôi kiếm, cảm giác bị xé rách khủng bố lập tức trần ra khắp cơ thể.
Liều mạng dù cho bị hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt, nàng dùng toàn bộ sức mạnh ôm lấy cái chuôi kiếm này, hung hăng lao xuống phía dưới ——
Oanh.
Trước mắt, toàn là ánh sáng trắng.
Thân thể trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, tâm tình cũng khinh khinh phiêu phiêu, vẫn luôn bay về phía trước.
Một khắc đó, trong đầu Ngư Sơ Nguyệt đang nghĩ cái gì?
Không phải vì thương sinh, không phải vì đại nghĩa. Nàng chỉ nghĩ rằng, chuyện mà nữ xuyên qua và hệ thống muốn làm, dù cho trả giá bằng tính mạng nàng cũng muốn làm nó thất bại!
Nàng không nghĩ rằng, nhắm mắt lại, thế nhưng lại không phải là kết thúc.
Khi tỉnh lại lần nữa, nàng đang nằm ở trên sườn núi quê hương, không phải là tu sĩ Đại Thừa, mà đã khôi phục lại cơ thể phàm nhân mười lăm tuổi.
Nàng cho rằng mình chỉ đang làm một ác mộng rất dài rất dài, khi tỉnh lại khỏi giấc mộng cha mẹ và Đại Hoàng vẫn còn đang ở nhà chờ nàng.
Tiếc nuối chính là, vừa xuống núi đã phát hiện quê nhà hoàn toàn thay đổi.
Tìm người hỏi mới biết được, khoảng cách nàng ‘ chết ’ ở Thiên Cực Tông, đã qua thời gian trăm năm.
Trăm năm trước, Đệ Nhất Tiên Tôn lấy thân tuẫn đạo, Tiên giới chấn động kịch liệt, linh khí trên thế gian hỗn loạn, tam giới náo động, yêu, ma xâm lấn Phàm giới, cách trăm năm, tiên nhân trảm yêu trừ ma, khó khăn lắm khôi phục được thái bình hiện thế.
Ngư Sơ Nguyệt mờ mịt mất mấy canh giờ, sau đó liền che đi dung nhan, thu thập hoa quả ở trên núi để lấp đầy bụng, tìm được Thiên Cực Tông thiết lập tại Phàm giới, chuyên môn dùng để tuyển tân đệ tử.
Thiên Cực Tông tuyển người không dễ. Bò lên Đăng Thiên Thang vừa khổ vừa mệt, trong vạn người mới có một người mới có thể bò lên, lên rồi vẫn còn phải bị kén cá chọn canh, cuối cùng người có thể thành công tiến nhập tông môn ít ỏi không có mấy, dần dần không còn ai nguyện ý vấp phải trắc trở, nên Thiên Cực Tông không chiêu mộ được người mới.
Không có dòng máu mới cũng không được, nên đành phải thả lỏng điều kiện, giăng lưới rộng rãi để tìm kiếm vớt mầm tu tiên, thậm chí ở Phàm giới cũng không buông tha.
Đói khát cầu hiền tài.
Lúc Ngư Sơ Nguyệt đi tới nơi dừng chân, ánh mắt của mấy quản sự nhìn về phía nàng, làm nàng tưởng mình vào nhầm hắc điếm nào đó —— thật sự là, quá đói khát.
Vì thế sau khi nàng báo danh ở Phàm giới xon lập tức đã bị các quản sự nhiệt tình quá độ đưa lên Truyền Tống Trận, đi tới Đăng Thiên Thang, đến cả nước cũng chưa được uống một ngụm đã bắt đầu leo lên con đường tu tiên bạch ngọc vô tận này.
Muốn hỏi nàng tới Thiên Cực Tông để làm cái gì?
Đương nhiên là muốn, duyên dáng, ưu nhã, lễ phép, lịch sự, xé đi cây nấm mà nữ xuyên qua đang sống sờ sờ kia bám vào! Nếu như trời cao đã cho nàng một lần cơ hội, còn có thể được đứng ở chỗ này, điều nàng phải làm, tất nhiên chính là tận tay giết chết kẻ địch, làm nữ xuyên qua nếm thử tư vị thiên đao vạn quả!
Nghĩ đến nữ xuyên qua hô hấp của Ngư Sơ Nguyệt hơi loạn, đáy lòng hiện lên sự ngoan tuyệt và hận ý.
Vì báo thù, nàng cam nguyện trả giá tất cả!
‘ Không, giờ phút này chưa phải lúc để phát tiết lửa giận, ta đang bò trên Đăng Thiên Thang, đang bị người nhìn…… muốn xé nấm, cần phải vào tông môn trước mới được. ’
Ngư Sơ Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ngay khi nàng chậm rãi hít một hơi dài, đè nén cảm xúc thô bạo thì trước mắt bỗng nhiên hiện lên ánh sáng trắng, ánh sáng và bóng tối thay đổi, nàng đã rời khỏi Đăng Thiên Thang bạch ngọc, hai chân vững vàng đứng ở trên một thạch đài màu xanh lá sương mù lượn lờ xung quanh.
Rất tốt, biểu tình của quản lý thực hiện rất thực đúng chỗ, nàng đã được nhìn trúng.
Kế tiếp, là cửa thứ hai, nhập tông.
Chân Ngôn Quỹ. Một cấm chế tuyệt cường.
Leo lên Đăng Thiên Thang, vẫn còn cần phải tiếp nhận khảo vấn linh hồn của Thiên Cực Tông ——
“Nhập tông môn của ta, mục đích là gì?”
Một khi ngôn không đúng với tâm, tiên thạch Chân Ngôn Quỹ sẽ chảy ra sương mù màu máu dày đặc. Người dám nói dối ở chỗ này sẽ bị ném thẳng xuống tiên sơn, ngã đến bán thân bất toại.
Nói thật hay không cũng phải nhìn xem có hợp mắt và tâm ý và duyên với nhóm giám khảo.
Ngư Sơ Nguyệt bình bình nỗi lòng, khóe môi hơi cong lên
“Dục cầu* nấm Kim Quang Huyền Linh.”
(*Ý là chị cầu