Từ Khi Sinh Ra Nàng Đã Thuộc Về Trẫm

Chương 5

Trước Sau

break

Khi ba người bọn họ đang đùa giỡn vui vẻ thì một giọng nói của thái giám truyền vào.

"Thái tử đến.”

Sau đó tiếng bước chân đều đặn vang lên trong đại điện.

Cung Nghiên xuất hiện, một thân hoàng bào màu xanh đen càng khiến cho khí thế trên người hắn lạnh lẽo hơn mấy phần.

Trầm phu nhân và những cung nữ trong đại điện đồng loạt quỳ xuống hành lễ với hắn.

Cung Nghiên không để ý đến bọn họ, hắn sải bước chân của mình đến trước mặt hoàng hậu rồi giành lấy nữ hài đang ở trong ngực bà.

Khi nhìn thấy Trầm Ngọc Âm, hai mắt đang lạnh lùng của hắn lập tức hài hòa đi không ít, hắn chú ý đến quả đầu của nàng, lập tức bật cười vươn tay xoa xoa.

"Thật đáng yêu, có nhớ ta không?”

Hài tử nếu nhìn thấy ai nhiều thì sẽ trở nên quen thuộc với người đó.

Cứ cách vài ngày Cung Nghiên sẽ đến Trầm gia chơi với nàng, tất nhiên nàng biết hắn.

Cô bé lập tức hướng hắn cười toe toét, từ trong miệng phát ra những tiếng kêu vô cùng vui tai.

Cung Nghiên nâng tay vuốt ve mặt nàng, hai chân bế nàng rời khỏi đây.

Trầm Ngọc Âm đang ở giai đoạn ngứa răng, chỉ cần có một thứ gì đó ở trước mắt, nàng sẽ nắm lấy cho vào miệng cắn.

Hai mắt Cung Nghiên âm trầm nhìn nàng đang há miệng ngậm cắn ngón tay của mình, nước bọt của nữ hài rất trong và óng ánh, gần như không có mùi gì.

Hắn là một người ưa sạch sẽ nhưng không biết bản thân bị gì lại đưa ngón tay bị nàng liếm ướt cho vào miệng.

***

Cung Nghiên bế Trầm Ngọc Âm đến Đông Cung.

Vừa bước qua cổng, hắn đã nói với nàng: "Âm Âm, hãy nhìn cho kỹ, nơi đây sẽ là nơi nàng sống trong tương lai.”

Nói xong, hắn cúi đầu nhìn nữ hài trong lồng ngực.

Nàng nghiêng đầu, hai mắt dáo dác nhìn xung quanh, bộ dáng có vẻ rất thích thú.

Cung Nghiên khẽ cười, hắn tiếp tục bế nàng đi vào bên trong điện.

Mỗi một nơi đi qua, hắn đều dừng lại và giới thiệu cho nàng.

Mặc dù không biết nữ hài có hiểu những lời mình nói hay không, nhưng Cung Nghiên vẫn muốn nói.

Chưa bao giờ, cũng chưa có một người nào có thể khiến hắn nói nhiều như hôm nay, vậy mà một nữ hài chưa đến một tuổi này lại có thể làm được điều đó.

Có lẽ bởi vì nàng chính là tiểu thê tử của hắn.

---

Mọi người trong hoàng cung chưa bao giờ nhìn thấy một Cung Nghiên như vậy, ngoài mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng khi đối diện với Trầm Ngọc Âm, hắn lại trở nên dịu dàng.

Nam nhân uy nghiêm bế một nữ hài trên tay cùng nhau đi dạo trong ngự hoa viên, Trầm Ngọc Âm ngồi trong lòng hắn miệng phát ra những tiếng kêu vô cùng đáng yêu.

Mỗi một con bướm bay qua hay một cái lá nào đó bị gió thổi đều có thể thu hút tầm mắt của cô bé.

Nàng đang trong giai đoạn tập ngồi, Cung Nghiên đặt nàng lên ghế có chỗ dựa và hai tay cầm, sau lưng còn cẩn thận lót cho nàng thêm một miếng đệm.

Nhưng mỗi khi hắn thả tay ra, thân hình mũm mĩm của nàng đều sẽ mất đà mà ngã nghiêng lung tung, Cung Nghiên buộc phải vươn tay vịnh nàng lại.

Bây giờ, hắn đã quen cuộc sống có nàng bên cạnh.

Hắn thích cảm giác được chăm sóc nàng, cùng nàng lớn lên và đợi nàng đến tuổi gả cho mình.

Nhưng có một chuyện khiến hắn không vui.

Trầm Ngọc Âm rất thích quấn lấy mẫu thân, chỉ cần rời xa Trầm phu nhân khoảng nửa canh giờ, nàng sẽ khóc lóc muốn gặp mẫu thân mình.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc