Đến khi Trầm Ngọc Âm mệt quá, tiếng khóc từ từ nhỏ lại rồi im lặng.
Cung Nghiên quay đầu nhìn nữ hài trên giường thì phát hiện nàng đã ngủ thiếp đi.
Hắn tiến đến, dùng khăn tay lau nước mắt còn đọng trên mặt nàng, trong lòng cũng có chút thương xót nhưng hình phạt của hắn vẫn chưa kết thúc.
---
Khi nữ hài bị đói phải tỉnh dậy, nàng nhìn quanh thì thấy nữ quan đang ngồi ở bên cạnh.
Cô bé lập tức kêu lên, thu hút sự chú ý của nàng ta.
Nữ quan thấy nàng tỉnh bèn đứng lên đi tới bế nàng ra khỏi chiếc cũi.
Trầm Ngọc Âm mở miệng nói với nàng ta: "Đói... đói..."
Gương mặt nàng ta đột nhiên trở nên khó xử, bởi vì thái tử đã căn dặn, không được cho Trầm Ngọc Âm dùng bữa trưa.
Nữ quan không biết nữ hài này đã chọc giận thái tử chuyện gì nhưng nàng ta không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể làm lơ ánh mắt đáng thương của nàng.
Khi Cung Nghiên xử lý xong chính sự trở về Đông Cung, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc của nàng, hắn lạnh mặt tiếp tục đi vào trong.
Nhìn thấy người quen đến, Trầm Ngọc Âm hai tay hai chân bò về phía trước.
Dưới sàn lót thảm lông mềm mại, sẽ không sợ da thịt nàng bị trầy xước.
Cô bé vịnh lấy y phục hắn rồi chập chững đứng dậy, ngẩng đầu hướng đôi mắt đáng thương ập nước nhìn về phía hắn, miệng oa oa nói: "Đói... đói…”
Cung Nghiên vẫn bày ra bộ mặt nghiêm khắc đối với nàng, hắn không để bản thân bị bộ dáng đáng yêu của nàng làm cho mềm lòng nữa.
"Không được, qua giờ dậu Âm Âm mới được dùng bữa tối.”
Hắn muốn cho nàng nhìn rõ, chọc hắn không vui thì sẽ có hậu quả gì.
Kể từ đó, trong lòng Trầm Ngọc Âm mang một nỗi sợ, nỗi ám ảnh về Cung Nghiên.
Gương mặt của hắn khắc sâu trong tâm trí của một hài tử khiến cho mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng sẽ khóc thét lên.
Khi được ma ma trao vào tay hắn, Trầm Ngọc Âm vừa gào khóc vừa vươn bàn tay nhỏ bé níu lấy y phục trên người bà ấy.
Các ma ma hay chăm sóc nàng cũng không biết vì sao Trầm Ngọc Âm lại phản ứng lớn như vậy.
Cung Nghiên lạnh lùng giữ chặt nàng trong lòng ngực rồi ra lệnh cho bọn họ lui xuống.
Sau khi cánh cửa đóng lại, hắn đặt nàng xuống ghế dựa không để ý nàng vẫn còn đang khóc mà đi tới án thư làm việc.
Hôm nay là ngày nghỉ, Cung Nghiên không cần phải thượng triều nhưng tấu chương vẫn phải xử lý.
Trầm Ngọc Âm bò xuống khỏi ghế, vẫn khóc không ngừng, hai tay hai chân cứ bò lung tung trên thảm, trong miệng phát ra những tiếng gọi: "Cha... cha..."
"Nương..."
Thỉnh thoảng Cung Nghiên sẽ liếc nhìn nàng.
Nữ hài khóc một lúc thì mệt quá dừng lại, cô bé tự kiếm đồ chơi và tự mình chơi thật ngoan ngoãn, thậm chí cũng quên mất người mình sợ đang ở đây.
Cung Nghiên cấp tốc xử lý hết tất cả tấu chương của ngày hôm nay, để giành buổi chiều chơi với nàng.
---
Thiếu niên từ trên án thư đứng dậy, đi tới khom lưng bế lấy nữ hài đang thiu thiu ngủ trên mặt đất.
Trầm Ngọc Âm nằm trong vòng tay quen thuộc, cơ thể hơi động đậy một cái, rất nhanh sau đó đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Ánh mắt Cung Nghiên hài hòa nhìn nàng, hắn đặt cô bé lên giường, cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi quay lại án thư tiếp tục làm việc.
Buổi chiều, khi hắn đang tập đi cùng nàng ở ngự hoa viên thì từ đâu bỗng xuất hiện một nữ hài lớn hơn nàng khoảng ba tuổi.