Mấy câu nói của Mai Nhạc vào tai Thịnh Khâu vô cùng chấn động, hắn đối diện với Mai Nhạc, nửa ngày mới nói: "Vậy cậu hoài nghi...?"
"Cậu không biết." Mai Nhạc nói: "Thế nhưng chuyện xảy ra kỳ lạ, trong đó khẳng định có người giở trò."
Thịnh Khâu cũng biết.
Mai Âm lúc trước có lẽ đã biết mình không còn nhiều thời gian, thế nhưng thời gian lập di chúc nhất định là có, tại sao vừa mới quyết định lập di chúc mà ngày hôm sau đã qua đời?
Thời gian này quá khéo, không thể khiến người không nghĩ nhiều.
Hai tay Mai Nhạc nắm lấy nhau kéo căng, đến nửa ngày mới chậm rãi nói: "Những năm này cậu vẫn luôn chưa hề nói chuyện này ra, là sợ vạn nhất liên lụy tới Thân Bỉnh sẽ làm Đông Đông khổ sở. Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, khi còn sống có thể vui vẻ hạnh phúc so với cái gì cũng tốt... Nhưng cậu phát hiện Đông Đông sống cũng không vui, hành động của Thân Bỉnh lại ngoài dự liệu của cậu."
Thịnh Khâu hiểu rõ gật gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc: "Con sẽ bắt tay điều tra chuyện này."
Thần sắc Mai Nhạc có chút phức tạp, còn có chút nhát gan: "Cậu cho con biết điều này, cũng không phải nhất định cần con tra ra chân tướng báo thù gì. Cậu chỉ là hi vọng con có chút chuẩn bị, Đông Đông ở trong lễ cưới náo loạn như vậy, làm cho bọn họ mất hết mặt, cậu đang lo..."
"Con biết." Thịnh Khâu nghiêm túc nói: "Con sẽ bảo vệ tốt em ấy."
Nước mưa trên xe bị cần gạt nước quét đi lại chảy xuống, tầm mắt Thịnh Khâu bị nước mưa chiếm cứ, mặt không hề cảm xúc chạy trong màn mưa.
Lời Mai Nhạc nói vang vọng ở bên tai.
Không phải là vì điều tra chân tướng báo thù?
Thịnh Khâu không phải quá hiểu rõ người này, năm đó nuốt hết thảy nghi vấn vào chỉ là vì để Thân Đông sống vui sướиɠ, nhưng nếu như Thân Đông biết, định nghĩa cái "vui sướиɠ" này thế nào?
Đại khái là sẽ cảm thấy trào phúng.
Thịnh Khâu không thể nào tưởng tượng được Mai Nhạc nuốt cơn giận này xuống thế nào, nghi vấn năm đó gác lại tận mười mấy năm, chuyện này thực sự quá không thể tưởng tượng nổi.
Hắn đang nghĩ đến xuất thần, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nghiêng đầu phát hiện ghi chú là "Đại bảo bối thân ái nhất" gọi điện thoại tới, hắn nhận, dịu giọng nói: "Làm sao thế?"
"Giờ tôi đến chỗ cậu tôi, buổi trưa không ăn cơm ở nhà, mưa lớn như vậy cậu cũng đừng chạy tới chạy lui, buổi tối tới đón tôi là được."
"Em đi thế nào?"
"Lái xe á." Thân Đông nói: "Cha tôi không phải cho tôi cái xe à, tôi tự lái xe đi."
Thịnh Khâu cau mày, giương mắt nhìn biển báo giao thông, nói: "Em chờ một lát, anh vừa vặn phải về nhà lấy đồ, thuận tiện đưa em tới."
Thân Đông nhìn điện thoại, trong lòng đột nhiên bay lên một cỗ ngọt ngào. Cậu vui sướиɠ bày sẵn chăn, ngồi trên giường nhìn ảnh của hai người trong tủ phòng ngủ, cười hì hì một hồi.
Thịnh Khâu trở về rất nhanh, suýt làm Thân Đông hoài nghi hắn có phải là từ công ty đi ra không, nhưng chuyện này cũng không trọng yếu. Cậu ngồi vào, đóng kỹ cửa xe, nói: "Ngày hôm nay cậu thong thả à?"
"Thong thả." Thịnh Khâu cài dây an toàn cho cậu, chậm rãi chạy xe rời đi, nói: "Đông Đông, quan hệ của em với cậu được không?"
"Đương nhiên được."
"Vậy anh và cậu em rơi xuống sông thì em cứu ai trước?"
Thân Đông đột nhiên quay mặt lại ngờ vực nhìn hắn, Thịnh Khâu mặt không biến sắc mắt nhìn phía trước, Thân Đông không nhịn được cười ra tiếng, nói: "Đương nhiên là cứu cậu tôi chứ sao, ổng không biết bơi, vịt cạn, không cứu ổng ổng sẽ ngoẻo."
Đôi mắt Thịnh Khâu lóe lóe, bày ra thần sắc không cao hứng, Thân Đông nghiêng đầu liếc hắn một cái, còn nói: "Hơn nữa tôi tin tưởng cậu."
Lời này Thịnh Khâu lại thích nghe, hắn xoay mặt liếc mắt nhìn cậu, nhanh chóng hôn cậu một cái, lại quay trở lại mắt nhìn phía trước.
Thân Đông lấy một quả chuối tiêu ra ăn, nói: "Năng lực sinh hoạt của cậu tôi rất kém cỏi, cậu phỏng chừng không thấy được, ông ấy ở Sở nghiên cứu cũng có giúp việc, từ nhỏ đến lớn ẩm thực sinh hoạt thường ngày toàn bộ đều là người khác xử lý."
Thịnh Khâu ngạc nhiên, Mai Nhạc mặt ngoài xác thực không thấy được.
Thân Đông cười liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ông ấy cơ bản nɠɵạı trừ học tập không hề làm gì, quan hệ nhân sự cũng xử lý rối tinh rối mù, nhưng ông ấy là thiên tài Vật lý, quốc gia rất coi trọng năng lực của ông ấy, mười sáu tuổi đã được người mang đi nghiên cứu, đối nɠɵạı rất nhiều người đều nói ông ấy nghiên cứu học thuật, mà không ai biết, ông ấy nghiên cứu cái gì."
Một đường đi tới Mai gia, Thân Đông không cho Thịnh Khâu đưa cậu, tự bung dù xuống xe, dặn dò: "Cậu trên đường chậm chút."
Trong lòng Thịnh Khâu ấm áp thư thích gật gật đầu, nhìn theo cậu chạy chậm vào nhà là nhăn mày, cầm điện thoại di động lên nhắn một tin qua: "Đừng nhảy nhót!"
Thân Đông nhắn lại một cái sticker trêu ngươi.
Thịnh Khâu trở lại công ty, chia bánh kẹo cưới đã mua sẵn trước. Hàn Miễn không lâu lại chạy vào văn phòng hắn, thổi một tiếng huýt sáo: "Há, trông mặt phơi phới kìa! Xem ra tối hôm qua tốn không ít sức nhỉ, đến muộn."
Thịnh Khâu liếc cậu ta một cái, không thể ngưng cười, nói: "Chuyện gì?"
"Chuyện ngày hôm qua đã truyền ra, mới nãy còn có truyền thông đến công ty chúng ta, nhưng bị em đuổi đi, chặn anh có ích lợi gì á, anh cái gì cũng không biết."
Thịnh Khâu nhíu lông mày lại, Hàn Miễn cười hê hê nói: "Thân đại công tử có năng lực, bài phát biểu kia... Chậc, nếu ảnh hận mẹ kế thật, lúc này phải sướиɠ đến phát rồ rồi."
"Nói nhiều." Thịnh Khâu tức giận: "Sáng sớm chạy đến không phải vì hóng hớt đấy chứ?"
"Đương nhiên không phải." Hàn Miễn nghiêm túc, nói: "Thí nghiệm mới đã làm xong rồi, xế chiều hôm nay có thể bắt đầu kiểm tra, chờ anh lên tiếng thôi."
Mưa buổi trưa ngừng lại, sau mưa rào mặt trời xuất hiện, bầu trời xanh thẳm như gội rửa, toàn bộ hết thảy hoa cỏ cây cối đập vào mắt đều trở nên thanh tân.
Thân Đông và Mai Nhạc cùng đến nghĩa địa Liên Sơn vấn an Mai Âm còn có ông bà nɠɵạı.
Xe dừng lại ở dưới chân núi, Thân Đông liếc mắt thấy được biển số xe quen thuộc. Cậu kéo Mai Nhạc đang muốn xuống xe lại, lẳng lặng ngồi một lúc, nhìn thấy Thân Bỉnh từ trên núi đi xuống.
Ông ta cũng không nhìn thấy Thân Đông, hơi dừng lại dưới chân núi, quay người ngồi vào trong xe.
Thân Đông lúc này mới cùng Mai Nhạc đồng thời xuống xe, ông nói: "Sao con không chào hỏi ba?"
"Không có gì để nói."
Ngày hôm qua chuyện này ầm ĩ, phỏng chừng lão già còn phải mắng cậu, không đáng tiến lên gây sự.
Thịnh Khâu bên này kết quả khảo nghiệm vẫn không đạt đến giá trị mong muốn, tất cả mọi người lộ ra vẻ thất vọng. Thịnh Khâu trấn an mọi người, đi ra phòng kỹ thuật. Hàn Miễn theo tới: "Học trưởng, tại sao anh không cho đại công tử thử xem? Kỹ thuật làm lạnh của Thần Đồ vẫn luôn dẫn trước, anh ấy cũng bò lên từ phòng kỹ thuật, nếu như ảnh đứng ra..."
"Tôi sẽ không đa͙σ kỹ thuật của người khác." Thịnh Khâu thản nhiên nói: "Kỹ thuật làm lạnh của Thần Đồ đương nhiên dẫn trước, cũng không phải không có cách nào vượt qua, tôi tin chúng ta có năng lực làm ra thiết bị càng tốt hơn họ."
"Nhưng bây giờ chúng ta mới vừa cất bước, bắt đầu từng trải lũ chiến lũ bại, mọi người chỉ có một bầu máu nóng..."
"Ai nói chúng ta chỉ có nhiệt huyết?!" Thịnh Khâu dừng bước lại, giơ tay chỉ thái dương mình, nói: "Chúng ta còn có đầu óc."
Hàn Miễn ngẩn người.
Thịnh Khâu quay người tiếp tục đi, nói: "Buổi tối tôi mời khách ăn cơm."
"Anh lại muốn rót canh gà hả?!"
Hàn Miễn tuy rằng ngữ khí rất ghét bỏ, môi lại cười.
Cậu ta không thể phủ nhận, Thịnh Khâu tự có một luồng mị lực cá nhân, thời điểm hắn đọc diễn văn, nói năng rất có khí phách, luôn có thể góp nhặt sĩ khí.
Bên này Thân Đông cùng Mai Nhạc đồng thời từ trên núi xuống dưới, cậu ngược lại là nghe lời Thịnh Khâu nói, đàng hoàng, ngoan ngoãn bước đi, không nhanh không chậm. Mai Nhạc vốn là cũng là người tính chậm chạp, cùng cậu đi cũng hợp cảnh.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, tài xế lái xe chậm rãi theo. Thân Đông dần dần đi mệt, mới nói: "Đúng rồi, sáng sớm ngày mai cậu đi?"
"Ừ." Mai Nhạc hổ thẹn: "Cậu vốn muốn trở về trước lễ cưới của con một ngày, thuận tiện ở thêm mấy ngày, nhưng chuyện bên đó thật sự là..."
"Cậu cũng là bảo vệ quốc gia mà." Thân Đông cười nói: "Không sao."
Mai Nhạc cùng cậu lên xe, một lòng muốn giúp Thân Đông làm gì đó, nhưng lại không có chỗ xuống tay, nửa ngày đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: "Đúng rồi Đông Đông, nghe nói Thịnh Khâu hiện tại đang làm linh kiện máy điều hòa?"
"Vâng." Thân Đông nghe ông nói lời này, nhất thời hiểu ý của ông, nhíu mày nói: "Nói đến đây, anh ấy kỳ thực cũng có lòng tự làm thiết bị, chỉ là hiện tại kỹ thuật không đủ thành thạo."
Mai Nhạc nở nụ cười, nói: "Có lẽ cậu có thể giúp chút gì đó.". Đọc truyện hay, truy cập ngay [ t rùmtruyện. co m ]
Thân Đông lập tức vỗ tay một cái, nói với tài xế: "Về nhà."
Trong thư phòng Thịnh Khâu có không ít bản thiết kế, xếp thành chồng. Mai Nhạc cùng Thân Đông cùng vào, lập tức bị cậu ấn lại ngồi trên ghế: "Cậu hỗ trợ nhìn mấy phương án này, có vấn đề cùng nhau hỗ trợ giải quyết đi, buổi tối làm bữa tiệc lớn cho cậu!"
"Kỳ thực cậu không hiểu biết cái này bằng vũ khí, nhưng một ít thường thức có lẽ giúp được chút ít, con cũng không cần ôm hy vọng quá lớn."
"Không sao, có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu." Thân Đông nói, lôi ghế cùng ông ngồi cùng một chỗ, nói: "Kỳ thực con cũng có phương án mới, có thể cho phép dùng cùng chỗ này tập trung một chút, hơn nữa 'thường thức' của cậu, tin tưởng có thể giúp Thịnh Khâu không ít."
Mai Nhạc thấy cậu một mặt nóng lòng muốn thử, trong lòng vui vẻ giùm cho cậu, nói: "Tuy rằng cậu không tinh thông phương diện này, thế nhưng cậu có thể đề cử một người cho con."
Mai Nhạc cùng Thân Đông vùi ở gian phòng hơn nửa ngày, buổi tối Thịnh Khâu gọi điện thoại cho Thân Đông bảo không có cách nào về nhà ăn cơm, giải thích một hồi Thân Đông bật cười: "Cái biển ông chủ cũng phải để ý đấy."
"Anh cần họ."
"Cậu cần chính là nhân tài." Thân Đông đâm thọc hắn một câu, Thịnh Khâu không hé răng, cậu cầm điện thoại di động bật cười, nói: "Thịnh Khâu, ngày mai tôi đưa cậu bái phỏng một người."
"Ai?"
"Một người... thiên tài ma quỷ."
Mai Nhạc lên máy bay hừng đông ngày hôm sau, Thân Đông không tiễn, ngày hôm sau Thịnh Khâu đặc biệt bỏ ra thời gian chuẩn bị cùng Thân Đông đi bái phỏng người này.
Thân Đông không khen ai, có thể được cậu khích lệ như thế, Thịnh Khâu thực tại hết sức tò mò.
Hắn thấy kết quả hôm qua Thân Đông cùng Mai Nhạc thảo luận, nói: "Đây là phương án tôi và cậu gộp lại, trong này còn có một vấn đề cuối cùng, bởi vì khác chuyên ngành, cậu tôi cũng không cách nào giúp được, cho nên ông ấy đề cử một người cho tôi."
Thịnh Khâu nhận những tranh kia giấy nhìn một chút, chậm rãi nín thở.
Mấy bản vẽ này cơ hồ hoàn chỉnh giải quyết hết thảy những vấn đề lớn nhỏ phòng kỹ thuật gặp phải, nhìn thấy cái này trong đầu Thịnh Khâu cơ hồ đã bắt đầu tổ hợp phần cứng, mỗi một bước đều rõ ràng hiển hiện trong đầu.
Thân Đông nhìn thần sắc hắn kinh ngạc, giơ tay chọt hắn một cái, cười híp mắt nói: "Làm sao thế, cậu có phải là không muốn đi?"
"Đi!" Thịnh Khâu lập tức nói: "Nếu như là người cậu của em đề cử, nhất định sẽ không tệ!"
Thân Đông đắc ý nói: "Hừ."
Tác giả có lời muốn nói: QwQ liên quan đến vấn đề chuyên ngành xin đừng tích cực, mọi người xem nội dung là được rồi... Ừm!