Uyển Nhi mỉm cười, đưa máy quay lại gần hơn:
“Rồi rồi, hôm nay mình sẽ cho mọi người xem một ngày siêu bình thường của mình. Đảm bảo nhìn vô là biết mình cũng chỉ là người trần mắt thịt thôi nha… không hề sang chảnh như mấy tấm ảnh đã retouch đâu.”
Ngay lập tức, phần bình luận dội lên:
Fan spam:
“Bình thường gì chứ queen ơi???”
“Ủa mới ngủ dậy mặt mộc mà vẫn đẹp dữ vậy???”
“Edit hay không edit cũng đỉnh hết!”
Uyển Nhi bật cười, đưa tay che mặt:
“Trời ơi đừng khen nữa… ngại á. Hôm nay mình có hơi sưng mắt xíu vì đêm qua thức xem phim. Không phải khóc nha, là xem đến 3 giờ sáng thiệt!”
Fan:
“Queen nghiện phim!”
“Không khóc mà mắt đỏ như quả cherry luôn kìa hahaha.”
Uyển Nhi xua xua tay:
“Thôi bỏ qua vụ đó! Bây giờ mình sẽ chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay mình thử làm pancake nha, hy vọng không cháy…”
Cô vừa mở bếp, camera zoom nhẹ lại, một tiếng “Xèo—” vang lên.
Fan:
“Rồi xong.”
“Dự cảm không lành”
Uyển Nhi quay sang máy quay, đôi mắt tròn xoe:
“Bình tĩnh! Chút xíu thôi… mình có thể cứu vãn được.”
…
“Ủa sao khét dữ vậy trời?!”
Fan:
“HAHAHA queen nấu ăn là một thể loại giải trí!”
“Ủng hộ chị mở series ‘Nhi và những lần suýt cháy nhà’!”
Uyển Nhi cúi xuống nhìn cái pancake đang… đổi màu sang nâu đậm.
“Ờmmm… mọi người ơi… hình như mình nên lật nó sớm hơn hai giây.”
Cô dùng xẻng lật thử.
Cạch!
Miếng bánh bật lên một cái như muốn bay mất.
Fan spam:
“Trời ơi nó cứng kìa".
Đêm hôm đó, sau khi dỗ cho Uyển Nhi ngủ, Chu Thẩm Dực vẫn không dám chợp mắt. Anh ngồi dựa vào đầu giường, một tay ôm eo cô, tay còn lại đặt nhẹ lên bụng tròn mềm. Chỉ cần cô cựa nhẹ, anh lập tức cúi xuống hỏi nhỏ: “Em khó chịu không?”
Uyển Nhi trong lúc mơ màng chỉ biết kéo tay anh, dụi mặt vào lòng anh như con mèo nhỏ. Cuối cùng, anh mới dám nằm xuống ôm cô từ phía sau, thì thầm: “Em ngủ yên là anh yên.”
Sáng hôm sau, điện thoại nổ tung vì tin tức. Ảnh hai người lén đi ăn chân gà nướng bị chụp góc quá rõ, đến nỗi netizen chỉ ra luôn cả cái bụng hơi nhô của Uyển Nhi. Báo chí giật tít:
“CEO Chu Thẩm Dực xếp hàng mua chân gà cho vợ giữa đêm?”
“Uyển Nhi lộ bụng tròn, nghi mang thai?”
Uyển Nhi đọc xong chỉ biết ôm mặt. Chu Thẩm Dực đặt điện thoại xuống, kéo cô vào lòng: “Không sao. Anh lo.”
“Fan bảo anh giống bảo mẫu của em đó…”
Anh nghiêm túc đáp: “Anh còn muốn làm nhiều hơn bảo mẫu.”
Buổi trưa, hai người đến phòng khám VIP. Khi bác sĩ bật âm thanh tim thai, tiếng “thump… thump… thump…” vang khắp phòng, mắt Uyển Nhi lập tức đỏ lên. Chu Thẩm Dực siết chặt tay cô, gần như không nói được gì. Khi bác sĩ mỉm cười bảo “bé gái, nhịp tim rất khỏe”, anh cúi xuống chạm trán Uyển Nhi, giọng khàn đi: “Cảm ơn em… vì đã mang con của chúng ta.”
Đến khi về báo tin cho hai bên gia đình, mọi chuyện còn hỗn loạn hơn.
Nhà Uyển Nhi nước mắt nước mũi ôm lấy cô, còn ba mẹ liên tục dặn: “Nếu con thèm gì thì để ba mẹ mua cho!”
Nhà họ Chu thì ầm ầm như chiến trường. Mẹ Chu nhìn tờ siêu âm là hét: “Sao nó giấu mẹ MƯỜI BỐN TUẦN?!”
Cuối cùng, bà ôm Uyển Nhi như ôm báu vật: “Con về đây mẹ chăm!”
Uyển Nhi ngoan ngoãn gật đầu, còn Chu Thẩm Dực đứng bên cau mày: “Mẹ bình tĩnh. Con chăm tốt.”
Mẹ Chu trợn mắt: “Tốt cái gì?! Con bé cần ăn, cần ngủ, cần dỗ! Cậu lo được không?!”
Uyển Nhi bật cười đến cong cả mắt, kéo tay mẹ chồng: “Con ở với mẹ mà~”
Chu Thẩm Dực: “…”
Buổi tối, khi hai người trở về biệt thự, Uyển Nhi nằm trên sofa mệt rũ. Chu Thẩm Dực nhẹ nhàng đặt đầu cô lên đùi, vuốt tóc cô từng chút một. Cô nhắm mắt lại, mỉm cười:
“Anh Dực…”
“Hử?”
“Em hạnh phúc quá.”
Anh cúi xuống hôn trán cô thật lâu: “Vì em xứng đáng.”
Uyển Nhi ôm lấy eo anh: “Con chúng ta cũng xứng đáng.”
Chu Thẩm Dực đặt tay lên bụng cô, ánh mắt dịu lại như nước: “Anh sẽ yêu hai mẹ con… đến khi nào em nói ‘đủ rồi’ mới thôi.”
Cô cười khẽ: “Vậy chắc… suốt đời luôn.”
Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn hơi thở nhẹ của Uyển Nhi và bàn tay ấm áp của Chu Thẩm Dực đặt trên bụng — nơi một tiểu công chúa đang lớn lên bằng tình yêu vô hạn của hai người.
Chu Thẩm Dực vừa bưng hộp xoài chua vào thì Uyển Nhi đã lập tức bật dậy, mắt sáng như sao. Cô chìa hai tay ra đòi, dáng vẻ giống hệt một chú mèo con sốt ruột muốn được vuốt ve.
Anh đặt hộp xoài lên bàn, còn chưa kịp mở nắp thì cô đã tự mở, gắp một miếng đưa lên miệng. Chưa đến ba giây, ánh mắt cô đã long lanh rực rỡ.
“Ngonnnn… trời ơi ngon quá trời luôn!”
Chu Thẩm Dực đứng đối diện, khoanh tay, nhìn cảnh cô vừa ăn vừa nhún vai nhún chân mà bất lực đến mức bật cười.
“Chua như vậy mà vẫn ăn được?”
Uyển Nhi gật đầu: “Chua mới đã! Với lại… em đang mang thai mà.”
Giọng cô nhỏ lại, nhưng đuôi mắt cong cong như đang khoe chiến tích.
Chu Thẩm Dực bước tới, nhẹ nhàng chùi vệt sốt trên khóe môi cô:
“Ăn thôi cũng phải đáng yêu như vậy?”
Uyển Nhi lườm anh, nhưng không giấu được đôi má hồng.
Cô tiếp tục ăn, còn anh thì ngồi cạnh, tay chống cằm nhìn cô cứ như đang xem tác phẩm nghệ thuật quý giá nhất trần đời. Cô ăn xoài, anh ăn… sự dễ thương của vợ.
Một lúc sau, khi Uyển Nhi đã ăn được nửa hộp, Chu Thẩm Dực nghiêng người hỏi:
“Lúc nãy sao gọi không nghe máy mà lại chạy đến công ty? Muốn dọa anh thật à?”
Uyển Nhi bặm môi:
“Em sợ anh bận quá… không biết em bị nghén… rồi em lo…”
Chu Thẩm Dực khẽ nhíu mày nhưng giọng lại cực kỳ dịu:
“Anh không nghe máy là vì đang họp. Không phải vì bỏ mặc em.”
Uyển Nhi cúi đầu: “Em biết… nhưng lúc đó em sợ…”
Anh nắm tay cô, siết nhẹ.
“Uyển Nhi, sau này chỉ cần nói một câu. Đừng chạy như vậy nữa. Anh sợ em và con xảy ra chuyện hơn bất cứ thứ gì.”
Cô ngẩng mặt, đôi mắt ươn ướt.
“Vậy… anh thương hai mẹ con em không?”
Không do dự, không chớp mắt.
“Không phải thương. Là yêu. Yêu đến mức chỉ cần em nỡ khóc, anh sẽ đau hơn em gấp mười lần.”
Uyển Nhi mím môi, ngả đầu vào vai anh.
Xoài vẫn còn chua, nhưng tim cô thì ngọt đến mức muốn tan chảy.
Một lúc sau, cô mở miệng nhỏ nhẹ:
“Chu Thẩm Dực… em muốn ăn thêm cái gì đó nữa…”
Anh quay sang, nhìn cô như thể biết trước cô sắp đòi hỏi điều “quá đáng” nữa.
“Em muốn ăn gì?”
Uyển Nhi không ngẩng đầu, chỉ chạm tay lên bụng mình:
“Con… nó biểu… nó muốn ăn gà rán…”
Chu Thẩm Dực bật cười, đứng dậy, vuốt tóc cô:
“Được. Mẹ muốn cũng được. Con muốn cũng được. Để anh đi mua.”
Uyển Nhi kéo áo anh, lí nhí:
“Anh… đừng đi lâu nha.”
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô:
“Anh đi và quay lại ngay. Phu nhân chỉ việc nằm đó, ngoan.”
Cửa phòng vừa đóng lại, Uyển Nhi mỉm cười một mình, tay nhẹ nhàng xoa bụng.
“Ba con… thương mẹ con mình ghê luôn á…”
Chu Thẩm Dực đi chưa được bao lâu thì Uyển Nhi lại quay sang nằm nghiêng, ôm gối, vừa vuốt bụng vừa cười khúc khích. Cô đang tưởng tượng cảnh Chu Thẩm Dực — một tổng tài lạnh lùng, mặt mũi lúc nào cũng nghiêm như băng — phải đứng xếp hàng mua gà rán giữa đám học sinh cấp ba và mấy bạn trẻ đi ăn đêm.
Ý nghĩ đó khiến cô buồn cười đến mức lăn qua lăn lại trên giường.
Đúng lúc cô còn đang cười một mình thì cửa phòng bật mở. Chu Thẩm Dực bước vào, tay ôm một túi lớn đến mức giống như gom hết cả cửa hàng vậy.
Uyển Nhi tròn mắt:
“Ủa… anh mua cho cả công ty ăn luôn hả?”
Chu Thẩm Dực đặt túi đồ lên bàn, tháo cà vạt, giọng bất lực nhưng sủng đầy:
“Họ chỉ có combo. Anh không muốn để em chờ nên lấy hết cho nhanh.”
Uyển Nhi nhìn túi đồ rồi bật cười, nụ cười mềm như kẹo bông.
Anh tiến đến, bế cô ngồi dậy, để gối tựa phía sau lưng. Trong từng động tác đều là sự cẩn thận và cưng chiều đến mức tim cô mềm nhũn.
“Ăn chậm thôi, nóng.”
Anh xé hộp, đưa miếng gà rán đến miệng cô như đang dỗ một đứa trẻ.
Uyển Nhi cắn một miếng, mắt sáng rực rỡ:
“Ngon! Trời ơi ngon quá! Anh ăn không?”
Chu Thẩm Dực lắc đầu, nhưng Uyển Nhi đã gắp một miếng nhỏ đưa đến môi anh.
“Anh ăn đi, con muốn anh ăn chung.”
Lý do này… Chu Thẩm Dực không thể phản bác.
Anh cắn nhẹ một miếng, ánh mắt dịu đi ngay lập tức.
“Mặn quá.”
“Nhưng mà con thích á.”
“Vậy thì ăn.”
Uyển Nhi ăn được một lúc thì cơn nghén lại ùa tới, cô nhăn mặt, ôm bụng.
Chu Thẩm Dực lập tức đặt hộp gà xuống, cúi đầu nhìn cô:
“Sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Uyển Nhi nhắm mắt, giọng nhỏ xíu:
“Em… hơi buồn nôn… chắc ăn nhanh quá…”
Chu Thẩm Dực vội lấy nước ấm, đỡ cô ngồi dậy, một tay vuốt lưng, giọng trầm thấp nhưng lo lắng thấy rõ:
“Không sao, từ từ. Em hít sâu cho anh.”
Uyển Nhi dụi đầu vào ngực anh, hơi thở chậm dần lại.
Một lát sau, cơn khó chịu giảm xuống, cô ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt long lanh đáng thương.
“Em hết rồi… Ba đừng lo…”
Chu Thẩm Dực hôn nhẹ lên trán cô:
“Em khó chịu một chút là anh lo cả đời rồi.”
Uyển Nhi đỏ mặt, vùi mặt vào ngực anh hơn nữa.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu hỏi nhỏ:
“Anh Dực… em ăn tiếp được không?”
Anh vuốt tóc cô, bế cô ngồi lên đùi mình:
“Được. Nhưng lần này anh đút, em không được ăn nhanh nữa. Rõ chưa?”
Uyển Nhi gật đầu ngoan như mèo.
Trong phòng nghỉ của tổng tài, ánh đèn vàng dịu, mùi gà rán thơm lừng, và một người đàn ông lạnh lùng đang dịu dàng đút từng miếng đồ ăn cho vợ mình — dáng vẻ như chỉ cần cô nói “em muốn”, thì cả thế giới này anh cũng chiều theo.
Uyển Nhi ăn thêm vài miếng rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cô nghiêng đầu nhìn anh:
“Nè… hồi nãy anh có bị nhân viên nhìn kỳ không? Tổng tài mà ôm nguyên bịch gà rán chạy vô công ty á.”
Chu Thẩm Dực bình tĩnh đáp:
“Không. Ai dám nhìn?”
Uyển Nhi bật cười, ôm lấy cổ anh, giọng mềm như đường mật:
“Anh đúng là chồng thương em nhất trên đời.”
Chu Thẩm Dực siết eo cô, thì thầm bên tai:
“Em là vợ anh. Không thương em thì thương ai?”
Uyển Nhi vừa ăn vừa tựa vào ngực anh, cảm giác an toàn đến mức mí mắt bắt đầu sụp xuống. Nhưng mỗi lần Chu Thẩm Dực định lấy hộp đồ ăn ra xa để cô nghỉ một chút thì cô lại mở mắt, kéo tay anh:
“Khoan… em còn một miếng nữa…”
Anh chỉ có thể bật cười, vừa bất lực vừa yêu thương.
“Em ăn nữa là lại buồn nôn.”
“Không sao… em ăn từ từ… có anh ôm mà.”
Câu nói đơn giản nhưng lại chạm thẳng vào tim anh. Chu Thẩm Dực vòng tay siết nhẹ eo cô, cúi đầu hôn lên trán, rồi đút cho cô thêm một miếng thật nhỏ.
Cô nhai chậm rãi, rồi bỗng mím môi nhìn anh:
“Anh có thấy em… mập ra hông?”
Chu Thẩm Dực ngay lập tức ngẩng đầu, giọng nghiêm túc lạ thường:
“Uyển Nhi.”
Cô chớp mắt: “Dạ?”
“Em mang thai. Không phải mập. Là bảo bối của chúng ta lớn lên.”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô.
“Nhìn thấy bụng em tròn lên một chút, anh còn vui không hết.”
Uyển Nhi ngẩn người vài giây rồi đỏ bừng, quay mặt đi.
“Anh nói vậy… em ngại chết luôn…”
Chu Thẩm Dực khẽ cười, hôn lên đuôi mắt cô:
“Ngại cũng phải nghe. Vì đó là sự thật.”
Bất chợt, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Chu tổng… tôi đã xử lý xong lịch họp đột xuất. Anh có muốn dời lại không?”
Chu Thẩm Dực lạnh giọng:
“Hủy hết.”
Trợ lý nghẹn lại: “Dạ… hủy… hết luôn ạ?”
“Đúng. Từ giờ đến tối, không ai được làm phiền.”
Uyển Nhi giật mình:
“Anh hủy hết thiệt hả?”
Chu Thẩm Dực nhìn cô, ánh mắt đầy cưng chiều:
“Em cần anh. Vậy là đủ lý do.”
Cô cắn môi, trái tim mềm như bún.
Anh đỡ cô nằm lại trên giường nghỉ, kéo chăn đến ngang bụng, rồi ngồi cạnh xoa nhẹ eo cô.
Uyển Nhi bỗng níu tay áo anh:
“Anh… nằm xuống cạnh em đi.”
Chu Thẩm Dực bật cười thấp, tháo đồng hồ, rồi nằm bên cạnh cô, để cô gối đầu lên tay mình.
Uyển Nhi dụi vào ngực anh, giọng nhỏ xíu:
“Em buồn ngủ quá… do ăn nhiều quá…”
“Ngủ đi. Anh ở đây.”
Cô gật gật, mí mắt khép dần.
Nhưng trước khi ngủ, cô vẫn thì thầm:
“Anh Dực… chiều nay cho em ăn bánh flan nha…”
Chu Thẩm Dực nhìn gương mặt say ngủ của cô, cúi xuống hôn trán thật nhẹ:
“Ừ. Em muốn gì… anh cũng cho.”
Ngoài kia, cả công ty im lặng như không dám thở.
Bên trong phòng nghỉ, Chu Thẩm Dực nằm yên, một tay che nắng cho Uyển Nhi, một tay đặt lên bụng cô — bảo vệ hai mẹ con như báu vật.
Cả thế giới hỗn loạn ngoài kia, nhưng chỉ cần cô và đứa nhỏ bình yên trong vòng tay anh… thì mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.
Năm tháng trôi qua nhanh như chớp.
Bụng Uyển Nhi đã tròn rõ, không còn che được bằng những chiếc váy rộng nữa. Cô nhìn mình trong gương mỗi sáng đều đỏ mặt — vừa ngại vừa tự hào. Còn Chu Thẩm Dực thì mỗi lần thấy bụng cô lớn hơn một chút là y như có ai ném đường vào tim anh.
Hôm đó, cả hai rủ nhau ra ngoài đi dạo và mua vài món ăn vặt. Uyển Nhi mặc một chiếc váy suông mềm, tay khoác nhẹ lấy tay chồng. Chu Thẩm Dực thì y như thường ngày — cao lớn, lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn vợ lại dịu xuống như nước.
Hai người vừa bước vào siêu thị thì đèn flash lóe lên.
Một vài fan đứng gần đó lập tức nhận ra.
“Ơ kìa!! Uyển Nhi với Chu Thẩm Dực!!”
“Aaa họ đi mua đồ cùng nhau kìa, cute quá xỉuuuu!!”
Một bạn khác còn kích động đến mức suýt hét lên:
“Ấy há, bụng chị Uyển Nhi kia kìaa!! Bự rồi!! Trời ơi đáng yêu quáaaa!!”
Dù đeo khẩu trang, ai cũng nhìn thấy đôi má ửng đỏ của cô.
Chu Thẩm Dực lập tức vòng tay ra sau che gió che người cho cô, còn tay kia đẩy xe. Cả dáng vẻ bận rộn đó… chỉ càng khiến fan càng la hét trong im lặng.
Trong vòng một giờ, hình ảnh hai vợ chồng xuất hiện khắp mạng xã hội.
Top 1 trending:
“Vợ chồng Chủ tịch Thẩm hẹn hò đi mua đồ — bụng vợ đã lớn thấy rõ!”
Bình luận dưới bài đăng bùng nổ như cơn mưa:
— “Cuteeeeee quá trời đất!! Hai người này nhìn phát muốn cưới liền á!”
— “Ốiiii vợ iu của Chủ tịch Thẩm bụng lớn rùi kìa!! Tên bé là gì đây, hé nhẹ cái coi nào!!”
— “Thẩm tổng chăm vợ dữ thần luôn!!! Nhìn anh đẩy xe còn tay che bụng cho vợ nữa kìaaaa, chết mất!!”
— “Chồng nhà người ta đúng nghĩa!”
— “Ủa sao càng chăm vợ càng đẹp vậy ông nội?? Tổng tài gì mà đẹp trai muốn xỉu.”
Một bình luận khác khiến dân mạng hú hét:
— “Thẩm tổng, anh chăm vợ kỹ quá, coi chừng fan tụi tui ganh tị tới phát khóc luôn á!”
Ngay cả mấy trang báo giải trí cũng đưa tin:
“Hình ảnh ấm áp của Chủ tịch Thẩm và phu nhân: Bụng bầu đáng yêu, chồng cưng vợ hết mức.”
Trong khi mạng xã hội hỗn loạn rần rần như vậy, ở siêu thị…
Uyển Nhi chỉ mím môi đỏ mặt, khẽ kéo áo Chu Thẩm Dực:
“Anh thấy chưa… fan đăng hình rồi đó…”
Chu Thẩm Dực vẫn bình tĩnh chọn đồ, giọng đều đều:
“Ừ. Anh thấy rồi.”
“Thấy mà còn bình tĩnh vậy luôn hả?”
“Có gì đâu.”
Anh nhìn sang cô, ánh mắt cưng chiều đến tan chảy.
“Anh đi bên vợ anh. Họ chụp thì đúng thôi.”
Uyển Nhi che mặt:
“Anh nói gì kỳ vậy…”
Chu Thẩm Dực nghiêng người, hôn nhẹ lên trán cô trước mặt bao người:
“Không kỳ. Anh tự hào.”
Câu đó… làm dân mạng chỉ cần nhìn hình thôi cũng biết:
Chu Thẩm Dực — người đàn ông cưng vợ đến mức cả thế giới phải ghen tị.
Nhi bắt đầu nhăn mặt vì đôi giày cao 3 phân—vốn đã từng rất thoải mái—giờ lại khiến chân cô hơi sưng.
Cô dừng lại một chút, khẽ xoa cổ chân.
Chu Thẩm Dực lập tức cúi xuống:
“Sao vậy? Đau chân à?”
Uyển Nhi lí nhí:
“Tại… tại em mang giày hơi cứng… với lại bụng lớn nên đi hơi mỏi…”
Chu Thẩm Dực không nói thêm lời nào, trực tiếp ngồi xuống ngay cạnh xe, nắm lấy cổ chân cô rất cẩn thận.
Uyển Nhi hoảng hốt:
“Anh làm gì vậy!? Ở đây có nhiều người lắm!”
“Để anh xem chân em.”
Giọng anh thấp, trầm, nhưng một chữ không thể cãi.
Uyển Nhi đỏ mặt, còn xung quanh… các fan đứng cách vài mét lập tức ném hết liêm sỉ sang một bên.
Một fan thì thầm nhỏ nhỏ nhưng… đủ lớn để nghe:
“TRỜI ƠI ANH THẨM QUỲ RỒI!! ANH QUỲ THÁO GIÀY CHO VỢ TRỜI ƠI CHẾT EM!!!”
“Chủ tịch Thẩm ơi em yêu anh, lấy em luôn đi!!”
“Không được!! Anh là của chị Uyển Nhi!! Nhưng mà… cho em mê trai chút!!”
“ỐI GIỜI ÁNHHH ƠIIII!!”
Chu Thẩm Dực tháo giày cho Uyển Nhi xong, anh rút đôi dép mềm mang theo trong xe, nâng chân cô lên thật nhẹ, đeo dép vào cho cô.
Uyển Nhi cúi đầu, đỏ hơn mặt trời tháng sáu:
“Anh làm vậy… người ta nhìn kìa…”
Chu Thẩm Dực đứng dậy, chỉnh lại váy cho cô, tay giữ eo, ánh mắt chỉ focused vào vợ:
“Anh chỉ quan tâm em có thoải mái không.
Còn ai nhìn… mặc họ.”
Uyển Nhi muốn chui xuống đất luôn.
Nhưng fan thì khác—
TẤT CẢ NHÀO VÀO QUAY – CHỤP – GÀO:
— “VỢ CHỒNG NHÀ NÀY MUỐN GIẾT CHÚNG TÔI BẰNG ĐỘ NGỌT HẢ???”
— “Em bé ơi… con được ba mẹ yêu dữ dội vậy đó!!”
— “Trời ơi nhìn ba nó nâng chân mẹ nó mà tui muốn xỉuuu!!”
— “Đứa bé tên gì vậy trời? Tiểu Thẩm? Thẩm bảo bối??”
— “Chủ tịch Thẩm ơi sao anh chăm vợ kỹ quá vậy?? Anh định làm gương cho đàn ông toàn quốc à??”
— “Em yêu anh Thẩm Tổng ơi nhưng mà em cũng yêu chị Nhi!!! Hai người kết hôn với nhau đi… à quên rồi quên rồi!!!”
Báo chí tiếp tục bùng nổ trong vòng 30 phút:
“Khoảnh khắc tan chảy: Chủ tịch Thẩm quỳ xuống tháo giày cho vợ mang bầu – chuẩn chồng quốc dân.”
“Fan gào khóc vì độ ngọt của đôi vợ chồng quyền lực: Chủ tịch Thẩm chăm vợ từng li từng tí.”
Còn ở trong xe…
Uyển Nhi ôm mặt:
“Anh làm em quê muốn chết…”
Chu Thẩm Dực cài dây an toàn cho cô, hôn lên trán.
“Không cần ngại.
Em là vợ anh.
Anh cưng em là chuyện đương nhiên.”
Uyển Nhi mím môi:
“Nhưng mọi người nói anh chăm vợ kỹ quá…”
Chu Thẩm Dực nhướng mày, giọng trầm dịu mà đầy độc quyền:
“Vợ anh. Không chăm kỹ… thì chăm ai?”
Trong xe, không khí ngọt đến mức chỉ cần thở cũng thấy mềm nhũn.
Uyển Nhi còn đang ôm mặt đỏ lựng, không dám nhìn chồng. Chu Thẩm Dực nghiêng người sang, kéo tay cô ra, giọng trầm thấp:
“Để anh xem mặt vợ anh nào.”
“Không… quê lắm…”
Uyển Nhi lí nhí, giọng mềm như kẹo dẻo.
Chu Thẩm Dực giữ cằm cô, buộc cô phải nhìn mình.
Đôi mắt anh ánh lên vẻ cưng chiều mà chỉ dành cho cô:
“Em đáng yêu đến mức khiến người ta ganh tị, mắc gì phải ngại?”
Uyển Nhi thở ra một hơi, lau lau mặt:
“Tại… fan cứ chụp rồi la hét không à…”
Anh mím môi, tỏ vẻ rất không đồng tình:
“Vì em dễ thương. Vì họ yêu thương vợ chồng mình. Không có gì xấu.”
Rồi anh lại kéo cô vào người, đặt tay lên bụng cô thật nhẹ:
“Chỉ cần em và con bình yên, anh mặc kệ cả thế giới nhìn.”
Uyển Nhi chạm tay lên tay anh, gương mặt mềm lại, nghiêng đầu tựa lên vai chồng.
---
Về đến nhà, chưa kịp mở TV thì điện thoại đã nhảy hàng nghìn thông báo.
Trên mạng xã hội—
Top trending #1:
“Chủ tịch Thẩm quỳ tháo giày cho vợ bầu — chồng quốc dân là đây!!”
Top trending #2:
“Vợ Chủ tịch Thẩm bụng 5 tháng cute quá!! Em bé tên gì taaa?”
Top trending #3:
“Chăm vợ như Chủ tịch Thẩm: đàn ông toàn quốc khóc trong im lặng.”
Uyển Nhi nhìn mà che mặt:
“Trời đất… người ta đăng quá trời luôn…”
Chu Thẩm Dực thong thả cởi áo khoác, đặt điện thoại xuống, rồi đi thẳng tới bên cô.
“Em không thích à?”
Uyển Nhi ngước mắt, phụng phịu:
“Không phải em không thích… nhưng mà… ai cũng hỏi con tên gì hết…”
Chu Thẩm Dực ngồi xuống cạnh cô, chống tay lên ghế sofa, nghiêng người nhìn cô thật lâu.
Đôi mắt sâu đen như nuốt hết cả sự ngại ngùng của cô vào trong.
“Em muốn đặt tên gì?”
Uyển Nhi mím môi:
“Em… chưa biết…”
Anh vuốt nhẹ tóc cô, giọng trầm đầy yêu thương:
“Dù là tên gì cũng được.
Chỉ cần em đặt… anh đều thích.”
Uyển Nhi đỏ bừng, tựa đầu vào ngực anh, tay đặt lên bụng mình:
“Ba nó nói vậy đó con… con thích ba chứ…?”
Chu Thẩm Dực bật cười thấp, ôm cô vào lòng chặt hơn:
“Ba không cần con trả lời.
Ba chỉ cần mẹ con hạnh phúc.”
Uyển Nhi ngước lên:
“Anh nói mấy câu vậy em dễ xỉuu…”
Chu Thẩm Dực khẽ cúi xuống, hôn lên môi cô thật nhẹ:
“Vậy ngất trong lòng anh đi.”
Ngọt đến mức trái tim nhỏ bé trong bụng cô dường như cũng đang mỉm cười.