Đêm đã về khuya, hương hoa làm say cả hai người. Thời gian cùng không gian dường như ở giữa họ phóng đại đến vô hạn đồng thời cũng thu nhỏ đến vô hạn. Trong mắt hai người giờ này, trừ bỏ lẫn nhau vẫn chỉ còn lại lẫn nhau.
Không gian phảng phất tản ra một thứ hạnh phúc nhàn nhạt nhưng đồng thời cũng có một thứ bi thương sâu sắc quẩn quanh giữa hai người.
‘Ngạn Tước!’
Cả người Liên Kiều hơi run rẩy, sự kích động cùng sợ hãi giằng xé trong nội tâm cô. Người đàn ông mà mình yêu thương giờ đang ôm chặt mình, mấy ngày khổ sở vừa qua, lần đầu tiên cô cảm nhận được hạnh phúc.
‘Anh nhớ lại em rồi sao? Hay là vẫn quên? Dù sao cũng xin anh đừng bỏ rơi em, được không?’ Cô nỉ non lên tiếng.
Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt vươn ra nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, ánh mắt xẹt qua một tia nghi hoặc …
‘Em vừa nói gì vậy?’ Hắn nói nhỏ nhưng không giấu sự khó hiểu.
Nếu như vừa rồi hắn không nghe lầm thì chính là cô đang hỏi hắn có nhớ lại cô hay chưa?
Là ý gì chứ?
Liên Kiều cắn môi, thầm thở dài một tiếng, vừa nãy ý loạn tình mê cô nhất thời quên mất nên nói lỡ lời mất rồi, chị đã từng nhắc nhở cô tuyệt đối đừng để lộ bất cứ điều gì, bằng không ý thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ càng hỗn loạn.
Nhưng … cô thật sự không thể kìm chế được lòng mình.
‘Ngạn Tước, ý em là …’
Cô ngẩng đầu để hắn nhìn thẳng vào mắt mình, trong mắt không giấu được tình ý miên man, ‘Em muốn anh yêu em!’
Nói dứt lời, cô nhón chân, chủ động vòng tay qua cổ hắn, run rẩy nhưng kiên định, nhẹ áp môi mình lên môi hắn…
Gió đêm xào xạc thổi qua kẽ lá, thật nhẹ như không muốn phá vỡ khoảnh khắc âu yếm của đôi nam nữ.
Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước như cứng lại, lý trí bảo hắn phải đẩy cô ra nhưng …
… môi cô ngọt ngào như vậy, cảm giác hôn cô tốt đẹp như vậy giống như ngay từ đầu cô vốn là thuộc về hắn vậy.
‘Ngạn Tước!’ Liên Kiều nỉ non kêu tên hắn, âm thanh đầy dụ hoặc như đang mời mọc.
Bàn tay đang bám trên eo chợt thêm sức, Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cuộc không khống chế nổi khát vọng, bắt đầu biến bị động thành chủ động, thân thể cao lớn cúi xuống, hoàn toàn đme cô vây trong không gian riêng của hắn.
Trước khi Hoàng Phủ Ngạn Tước ý thức được chính mình đang làm gì thì đôi môi hắn đã đáp xuống môi cô. Nụ hôn mang theo một sự bá đạo rất riêng của hắn, hoàn toàn không phải qua loa cho có mà mang đầy tính công kích, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng cô, đoạt đo sự ngọt ngào từng chút một, tận tình quấn quýt chiếc lưỡi đinh hương, hơi thở nam tính mãnh liệt xâm nhập vào từng tế bào của cô.
Liên Kiều nhắm mắt lại đê mặc cảm giác mãnh liệt từ nụ hôn cuốn cô đi, Ngạn Tước, Ngạn Tước của cô… người đàn ông mà cô yêu nhất…
Cô gái trong lòng mềm mại mà đầy quyến rũ khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó mà kiềm chế được. Sự yêu kiều của cô, sự ngọt ngào của cô, cả những run rẩy mang đầy cảm xúc, tất cả tất cả dường như sinh ra là để dành cho riêng hắn. Nhất thời Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cảm giác quen thuộc này làm cho chấn động, cái cảm giác mà người phụ nữ đang ngủ trong phòng kia không thể mang đến cho hắn.
Hơi thở Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu hỗn loạn, đôi môi mang theo một nỗi khát cọng không nói thành lời cường hãn áp xuống lần nữa, đem đôi môi non mềm của cô áp về phía hắn, nụ hôn giống như lửa nòng quét về phía cô. Cả người Liên Kiều chợt run lên…
Hắn đang gọi tên mình, có phải hắn biết người hắn muốn là mình mà không phải “Liên Kiều” kia không?
Hô hấp trong một giây chợt trở nên gấp gáp!
Đầu lưỡi hắn tiến quân thần tốc vào khoang miệng, lúc thì cuồng nhiệt dây dưa, lúc thì quyến luyến nhấm nháp khiến cho cô căn bản là không thể chống đỡ được, chỉ có thể bất lực thở dốc.
Tim Liên Kiều đập thình thịch trong lồng ngực, một nguồn nhiệt nóng từ môi lan khắp cả khuôn mặt khiến nó trong chốc lát nóng rực như thiêu đốt, sau đó nguồn nhiệt đó dần lan tỏa khắp toàn thân. Nụ hôn triền miên của hắn dễ dàng khơi dậy ham muốn sâu kín nhất của hai người, khiến nhiệt độ xung quanh cô trong phút chốc tăng cao.
Trời ạ, người đàn ông này, nhất cử nhất động của hăn đều khiến cô không thể kềm lòng được.
Cả người Liên Kiều mềm nhũn, trong vô thức cô hôn trả hắn, chiếc lưỡi đinh hương chủ động cùng hắn giao triền, tuy từng cử dộng đều hết sức dè dặt, trúc trắc, nhưng cũng đủ khiến cho thân thể người dàn ông cứng lại.
Bàn tay to nóng rãy của hắn trượt xuống lưng Liên Kiều nhẹ nhàng vuốt ve khiến hô hấp của cô càng lúc càng gấp, một tay kia trượt đến trước ngực cô, khi bàn tay nóng như lửa tiếp xúc với vùng ngực đầy đặn của cô, Liên Kiều không kìm chế được khẽ rên một tiếng.
“Ngạn Tước… anh nhớ lại rồi phải không?”
Tong lòng Liên Kiều tràn ngập chờ mong, cô biết đây là chuyện rất khó xảy ra nhưng… những giọt nước mắt kích động vẫn trào ra từ khóe mắt.
Hai tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vuốt ve đôi gò má đẫm nước mắt, một giọt lệ nóng vừa vặn rơi trên mu bàn tay hắn, lòng hắn trong nháy mắt như bị phỏng, sôi trào không thôi.
Hắn đẩy nhẹ cô ra, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ở rất gần trong tầm mắt.
Đáng chết! Là hắn làm cho cô khóc sao?
Ngón tay thô ráp nhẹ vuốt má cô, động tác đơn giản nhưng mang theo vô hạn trìu mến giúp cô lau đi từng giọt nước mắt khổ sở. Cô không nên khóc không phải sao? Cô nên thường xuyên nở nụ cười mới đúng.
“Ngạn Tước…”
Cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn đang đặt trên má mình, Liên Kiều nhẹ áp tay mình lên đấy, dè dặt nhìn hắn…
“Anh yêu em, người anh yêu là em, phải không?”
Cô không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, nhìn thấy người đàn ông mình yêu ngay trước mặt nhưng cái gì cũng không thể nói, không thể bày tỏ, đây là một chuyệ thống khổ đến cỡ nào chứ?
“Liên Kiều…”
Động tác trên tay Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt ngưng lại, hắn nhìn cô, trong đáy mắt vạn phần bất an.
Hắn yêu cô sao?
Có lẽ là vậy. Ít ra đó là điều mà nội tâm hắn đang gào thét nhưng… cô không phải vợ hắn!
Ba chữ này rõ ràng rành mạch lọt vào tai hắn bởi vì cô nói một cách rất dũng cảm lại hết sức tự nhiên, như đã nói điều này trăm ngàn lần rồi vậy.
Lời yêu dịu dàng thốt ra lại khiến cho tim Hoàng Phủ Ngạn Tước rung động mãnh liệt, hắn nhìn cô gái đang ủ trong lòng mình cảm giác quen thuộc lại tràn về…
Trong tiếng thở dài thật nhẹ thoát ra từ trên môi, hắn cúi người xuống lần nữa, tay nâng cằm cô lên, nghe theo tiếng gọi từ đáy lòng mình và một cảm giác rung động kì lạ đặt một nụ hôn cực kỳ trìu mến lên môi cô.