‘Này hai người, có phải đang cố ý kích thích tôi phải không?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương biết tình cảm giữa Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền cực kỳ tốt, cố ý nói móc.
Nào ngờ, câu này của hắn lọt vào tai của Niếp Ngân nãy giờ vẫn duy trì im lặng trên mặt chợt xẹt qua một tia đau khổ.
Thượng Quan Tuyền cười cười: ‘Chúng em còn cần phải kích thích anh sao? Em thấy không lâu nữa anh cũng sẽ được như ý nguyện rồi còn gì!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe câu này hết sức vui vẻ, hắn nhìn lại Mặc Di Nhiễm Dung đang đứng bên cạnh, cười nói: ‘Chỉ mong được thế!’
Mặc Di Nhiễm Dung ngược lại chẳng chút để ý ba người đang nói chuyện gì chỉ cảm giác không khí có chút khác thường, tim cũng bắt đầu đập loạn lên.
‘Phiền mọi người lui về sau một chút, cám ơn!’ Cô đi đến gần cái xác, nhẹ giọng nói.
Lãnh Thiên Dục đang định nói gì, thấy vậy Hoàng Phủ Ngạn Thương thấp giọng nói với hắn: ‘Anh Lãnh, giao cho cô ấy đi, những chuyện thế này chỉ có cô ấy có thể giải quyết được thôi!’
‘Ngạn Thương, ngay cả em cũng tin tưởng sự tồn tại của Giáng Đầu Thuật sao?’ Lãnh Thiên Dục thật khó hình dung một cô gái như vậy lại biết Giáng Đầu Thuật cái thứ này.
Trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương lộ rõ sự nghiêm trọng, ‘Lúc đầu em cũng có nghi ngờ nhưng sau khi trải qua một số chuyện, cũng không thể không tin, với lại … có lẽ anh không biết, Liên Kiều cũng bị một người bí mật sử dụng Giáng Đầu đối phó!’
‘Liên Kiều?’
Thượng Quan Tuyền nghe hắn nói vậy, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ kinh ngạc, ‘Đó có phải là cô gái vừa kết hôn với Ngạn Tước không?;
‘Đúng vậy, là cô ấy!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương gật đầu.
‘Sao lại thế được? Chẳng lẽ lý do Ngạn Tước nói phải kết hôn đúng là như vậy?’ Lãnh Thiên Dục cũng gấp gáp hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cau mày: ‘Quả đúng là như thế, Nhiễm Dung cũng đã tìm mọi cách để làm giảm mức ảnh hưởng của Giáng Đầu Thuật đối với Liên Kiều xuống thấp nhất, Liên Kiều bây giờ chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi, nhưng ngay cả bác sĩ cũng đành bó tay!’
‘Chẳng lẽ không có cách nào khiến cho Liên Kiều tỉnh lại sao?’ Thượng Quan Tuyền lo lắng hỏi.
Tuy cô chưa từng gặp Liên Kiều nhưng ít nhiều cũng có nghe nói đến những chuyện liên quan đến cô, trong lòng vốn rất muốn sớm làm quen với cô.
‘Tin rằng Nhiễm Dung đã nghĩ ra cách cho nên hôm nay mới đến đây, với lại cô ấy muốn xem cái xác thứ ba!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đáp lời.
Nghe vậy ánh mắt của mọi người đều hướng về Mặc Di.
Cô đi một vòng quanh cái xác, tỉ mỉ quan sát sau đó lấy trong thùng dụng cụ ra một cái bình trong suốt, sau khi cô mở nắp bình, lấy ra một thứ đồ rất kỳ lạ.
Thứ này nếu nói đúng ra thì là hai cọng cỏ khô, to nhỏ không giống nhau, cô đặt cọng cỏ vào lòng bàn tay, trong mắt rõ ràng có chút ngập ngừng, nhẹ thở dài một tiếng.
‘Nhiễm Dung …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương không biết cô bị làm sao, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung không nói gì, chỉ nhìn về cái xác, ánh mắt khác thường.
Qua một lúc lâu cô mới nói: ‘Em cần một giọt máu của người sinh vào lúc sáng sớm!’
Trong phòng giữ xác im lặng một lúc lâu sau, chợt hai người đàn ông không hẹn mà cùng lên tiếng …
‘Lấy của anh đi …’
Nhìn lại thì ra là Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cùng lên tiếng, thì ra hai người đàn ông này đều sinh ra lúc nửa đêm về sáng, cũng có thể nhìn ra, hai người đàn ông sau khi biết chuyện này đều sững sờ.
Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy vậy, nhịn không được bật cười: ‘Anh Lãnh, anh với người này là sinh cùng một giờ sao?’
Lãnh Thiên Dục lạnh lùng hừm một tiếng, còn Niếp Ngân thì chau mày nhưng không nói gì thêm. Hắn bước lên vài bước nhìn Mặc Di Nhiễm Dung: ‘Người chết là người của tôi, cho nên, phải dùng máu của tôi!’
Tuy hắn không biết cô gái này cần dùng máu để làm gì nhưng hắn tuyệt đối không muốn nhận bất cứ ân tình nào của Lãnh Thiên Dục.
Mặc Di Nhiễm Dung chỉ cảm thấy đột nhiên có một cỗ áp lực từ trên đầu áp xuống, cô ngẩng đầu nhìn lại nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy như đầm nước, nhất thời mắt trợn to …
‘A …’ Cô hét lên một tiếng, chân không ý thức lùi về sau mấy bước.
Đang lúc cô sắp đụng phải chiếc bàn đặt cái xác, chợt có một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy.
‘Mặc Di tiểu thư, sao thế?’ Niếp Ngân đỡ cô đứng thẳng, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.
‘Nhiễm Dung …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng bị phản ứng vừa rồi của cô dọa sợ, hắn bước lên trước một bước, kéo cô ra khỏi vòng tay của Niếp Ngân, cực kỳ bất mãn nhìn Niếp Ngân, sau đó nhìn lại Mặc Di Nhiễm Dung …
‘Em không sao chứ? Sao thế?’
Biết nhau lâu như vậy, trước giờ hắn chưa từng thấy cô luống cuống như thế bao giờ.
Mặc Di Nhiễm Dung nhướng mắt nhìn về Niếp Ngân, thấy hắn cũng đang nhìn mình không chớp, tim đột nhiên đập loạn.
‘Không … không có gì …’ Cô ấp úng nói.
Sao lại thế này chứ?
Lúc vừa mới bước vào gia phòng này cô đã cảm thấy tim mình đập rất khác thường, sau khi nhìn thấy người đàn ông kia, tim cô gần như vọt ra khỏi lồng ngực.
Hơn nữa …
Mặt mình cũng rất nóng …
Thấy cô như vậy, Hoàng Phủ Ngạn Thương không biết làm sao, trong lòng tự dưng dâng lên một tia cảnh giác, hắn thấp giọng nói: ‘Nhiễm Dung, vẫn là nên dùng máu của Lãnh đại ca thôi, anh ấy đúng là sinh vào lúc sáng sớm đấy!’
Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, sau đó nhẹ lắc đầu …
‘Không sao, vẫn là dùng máu của vị tiên sinh này đi, như ngài ấy nói, cái xác ấy vốn là người của hắn!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương còn đang định nói gì đã nghe Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Niếp Ngân, ‘Vị tiên sinh này, xin tiến lên một bước!’
Niếp Ngân gật đầu, vừa bước lên thì Lãnh Tang Thanh đã kéo tay hắn lại, cười quỷ dị nói: ‘Này Niếp Ngân, một lát nữa đừng kêu đau nhé!’
Niếp Ngân không nói gì, chỉ nhìn về bàn tay đang níu chặt cánh tay mình, trong ánh mắt lộ ra một tia phức tạp.
‘Thanh Nhi, đừng làm loạn!’ Lãnh Thiên Dục rõ ràng là cũng không thích nhìn em gái mình và Niếp Ngân thân mật như thế, gương mặt càng lạnh lùng, lên tiếng.
Lãnh Tang Thanh nhún vai, thoải mái vỗ vỗ vai Niếp Ngân, nhưng lại nhìn về phía Lãnh Thiên Dục: ‘Anh hai, người ta chỉ là muốn cổ vũ ah ấy một chút thôi mà!’
Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới lên tiếng, chính là nói thẳng với Niếp Ngân: ‘Niếp tiên sinh, xin yên tâm, sẽ không tổn hại gì đến thân thể của ngài đâu!’
Niếp Ngân chỉ cười, xoay đầu nhìn Lãnh Tang Thanh, ‘Nghe thấy chưa? Đi sang bên kia đi, đừng làm loạn nữa!’
Lời nói thì như ra lệnh nhưng giọng điệu lại đầy vẻ sủng nịch như dành cho người yêu.