Liên Kiều nghe thấy vậy khoa trương kéo dài giọng , "Woa, chị không nghe lầm chứ? Tên thật giống võ hiệp!"
Hoàng Phủ không giải thích mà chỉ nhìn vẻ mặt khoa trương của cô, nói: "Cái gì với cái gì hả? Truy ảnh là một thanh đao! Là thanh đao anh cả thích nhất, người khác cũng không thể đụng vào đâu!"
"Thật? Vậy thanh đao kia bây giờ ở chỗ nào?" Liên Kiều tò mò hỏi.
"Cô muốn làm gì? Không phải là muốn trộm chứ hả? Truy ảnh trong mắt anh cả chính là đồ vật quan trọng nhất, cô không thể đụng vào!" Hoàng Phủ Anh cảnh giác nói.
"Chỉ là một thanh đao mà thôi, sao lại ngạc nhiên như vậy, còn nữa dù chị muốn nhìn thì phải biết chỗ mới nhìn được chứ!" Liên Kiều khoát tay, chu miệng nói.
Hoàng Phủ Anh trợn ngược mắt, thật lâu sau, mới nhẹ nói: "Vậy, thực ra nói cho cô biết cũng không có sao, anh cả luôn thích sưu tập phi đao, thanh đao đó được đặt ở trong phòng vũ khí bên cạnh thư phòng, "Truy ảnh" cũng ở bên trong, tôi vô tình nhìn thấy nó một lần, nó thật tuyệt, viên ngọc được khảm trên mặt chuôi cũng rất hiếm thấy."
"Phòng vũ khí?"
Liên Kiều nghiêng đầu suy nghĩ vị trí của nó, nhưng mà dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, trong biệt thự của Hoàng Phủ Ngạn Tước có rất nhiều phòng, cô làm sao có thể nhớ hết nổi đặc điểm của từng phòng.
Hoàng Phủ Anh mở miệng, dường như đã biết suy nghĩ trong lòng Liên Kiều, "Tôi khuyên cô vẫn nên tỉnh táo lại đi, cho dù cô tìm được căn phòng kia cũng vô dụng!"
"Vì cái gì?" Liên Kiều càng không hiểu.
Hoàng Phủ Anh gạt những cánh hoa rời rụng trên tà váy xuống, thản nhiên nói: "Bởi vì chỗ đó có cài đặt mật mã, chỉ có anh cả mới có thể mở, những người khác cũng không có cách nào vào đâu!"
"A --"
Liên Kiều kéo dài giọng nói, mắt tím lại lộ ra vẻ đắc ý, không phải là mật mã chứ, ha ha --
"Đúng, em vừa nói đến Lãnh Thiên Dục, như vậy Cung Qúy Dương đâu?" Cô vội vàng lảng sang chuyện khác, sợ Hoàng Phủ Anh phát hiện ra gì đó.
"Tử Tranh..."
Liên Kiều thầm nhắc lại tên này, "Tên rất hay, ai, vì cái gì mà khi trước chị lại tên là Liên Kiều cơ chứ? Còn không bằng gọi là Huân Y đi!"
Hoàng Phủ Anh đối với hành động tự lẩm bẩm của cô thì có chút kì quái, "Cô đang nói gì đó?"
"A, không có gì, không có gì, em tiếp tục nói đi, Cung Qúy Dương với chị Tử Tranh kia tiến triển như thế nào?" Liên Kiều khoát tay.
Liên Kiều nhíu mày, đối với tình hướng của Cung Qúy Dương cô nghe thật chăm chú, dù sao cô cũng quen biết anh ta.
"Anh Anh, chị nghe nói trong Tứ đại tài phiệt Cung Qúy Dương rất đào hoa, sao hắn lại có lúc ngây thơ như vậy? Mối tình đầu sao!"
Hoàng Phủ Anh thấy cô nói vậy, nét mặt có chút bất mãn, liền nhắc nhở cô: "Vừa gặp cô là biết ngay không hiểu tình yêu, anh Cung không phải đào hoa, là phong lưu mà thôi. (Min: cho ta hỏi đào hoa với phong lưu nó không phải là 1 ư?), chính là gặp dịp thì chơi đi, chỉ đến lúc gặp chị Tử Tranh mới biết đến tình yêu đích thực, cái này đương nhiên gọi là mối tình đầu!"
"Một khi đã như vậy, làm sao lại tách ra? Chẳng lẽ bây giờ họ không gặp mặt?" Liên Kiều càng không hiểu.
Hoàng Phủ nghiêng đầu nói: "Lý do chia tay tôi cũng không rõ, tôi cũng không dám suy nghĩ thêm nữa, nhưng mà bây giờ hai người đã gặp mặt!"
Liên Kiều thấy vậy, rốt cục thả lỏng: "Vậy là tốt rồi, có tình sẽ trở thành thân thuộc!"
Hoàng Phủ Anh lắc đầu, "Có thể thành thân thuộc hay không tôi cũng không biết, tóm lại là bây giờ chị Tử Tranh vẫn chưa gả cho anh Cung đâu!"
"Hắc hắc, Cung Qúy Dương là người tốt, người tốt nhất định sẽ gặp chuyện tốt!"
Liên Kiều vươn vai duỗi lưng thẳng ra, sau đó rất tự nhiên ngã vào bụi hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cười đón ánh nắng mặt trời, cả người có vẻ như rất vui vẻ --
"Ai, không nghĩ tới tình yêu của ba người họ phức tạp như thế, nhưng mà nghe đến rất lãng mạn, có cơ hội chị nhất định bảo Hoàng Phủ Ngạn Tước kể cho nghe từ đầu đến cuối, ha ha -- ai, đúng --"
Nói tới đây, cô lập tức nhảy lên, nhìn Hoàng Phủ Anh tò mò hỏi: "Còn có Hoàng Phủ Ngạn Tước thì sao, tình yêu của anh ta như thế nào?"
Những người khác đều có tình yêu đau đớn triền miên như vậy, nói vậy hắn ta cũng không ít, nhưng mà hắn ta thưc sự thích phụ nữ sao?
Hoàng Phủ Anh thấy cô hỏi vậy, mắt đẹp không hề chớp nhìn nhìn cô, thật lâu sau mới mở miệng: "Cô -- đối với anh cả dường như một chút cũng không hiểu!"
"Hiểu! Chị đương nhiên là hiểu rồi!"
Liên Kiều bắt chéo chân, chân bó lại lắc lắc, thuận tay ngắt một đóa mỹ nhân anh cắn cắn.
"Anh ta tự cao tự đại, bá đạo, keo kiệt, lòng dạ hẹp hòi, tóm lại, nhưng mà lại là một người đàn ông hay nghi ngờ, thế nhưng anh ta có một khuôn mặt cực kỳ đẹp đấy, nói vậy phong lưu cũng không ít đâu nhỉ!"
"Sao cô lại nói anh cả của tôi như vậy? Anh ấy không phải người đàn ông trong miệng cô đâu!"
Hoàng Phủ Anh có chút mất hứng, ánh mắt cũng không vui, "Lại nói, anh cả của tôi một chút cũng không phong lưu, anh ấy chính là người cuồng công việc!"
"Cắt, chị không tin anh ta ngây thơ như vậy, ba người kia có chuyện tình yêu lãng mạn, chẳng lẽ anh ta là người ngoài hành tinh!" Liên Kiều cũng rất tò mò thế giới tình cảm của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
"Anh cả của tôi không có chuyện tình cảm! Anh ấy không thích có phụ nữ!" (Min: what? không thích á? nhầm không đấy?) Hoàng Phủ Anh tức giận, gần như gào vào mặt cô.
Liên Kiều thấy cô ta giống như không thích nói đùa, liền ngồi xuống, mắt tím cũng lộ ra vẻ nghiêm túc: "Em -- nói là thật?"
"Đương nhiên, tôi lừa cô làm gì, cô --" Hoàng Phủ Anh có chút mất tự nhiên nhìn Liên Kiều nói: "Đúng vậy, cô là người phụ nữ đầu tiên vào ở trong biệt thự của anh cả!"