Liên Kiều tức giận trừng mắt với hắn, cô không thích nhất chính là bị người khác ép buộc, nghĩ đến đây, cô cúi đầu xuống, há mồm mạnh mẽ cắn vào cánh tay đang giữ cô lại kia.
"Ahh ——" Sắc mặt thối không chịu nổi Hoàng Phủ Ngạn Tước kêu lên một tiếng đau đớn, cơn đau ập đến khiến cảnh tay đang buộc chặt kia buông lỏng ——
Xú nha đầu, khí lực cắn người không hề nhỏ!
Liên Kiều "Hừ" một tiếng, chạy về phía cửa, ngay lúc cô chuẩn bị mở cửa ra thì cảnh cửa mạnh mẽ bị bật ra.
Cô tập trung nhìn, là Hoàng Phủ Ngưng!
Chỉ thấy khuôn mặt đầy tức giận của cô ta, nhất là sau khi nhìn thấy Liên Kiều, khuôn mặt tinh xảo lập tức muốn biến dạng méo mó.
"Tiểu Ngưng, sao lại không có phép tắc như vậy?" Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước ẩn chứa tia bất mãn.
Hoàng Phủ Ngưng biết mình không có gõ cửa liền xông vào qủa không tốt, nhưng lúc này cô ta không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Ngón tay chỉ về phía Liên Kiều cũng phát run, giọng điệu vô cùng tức giận.
"Anh cả, người phụ nữ bên cạnh anh —— cô ta —— cô ta quả thực quá phận!"
Liên Kiều thấy vậy, vội vàng núp sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Thấy vậy, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng hiểu được bảy tám phần, hắn quay đầu ra phía sau nhìn Liên Kiều, thấp giọng hỏi: "Liên Kiều, có phải em
lại gây ra rắc rối gì không?"
"Tôi nào có? Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì...." Liên Kiều làm bộ vịt chết còn cứng mỏ, lộ ra khuôn mặt cực kì vô tội.
"Cô, người phụ nữ đáng giận này, trước mặt anh cả tôi còn nói dối!" Hoàng Phủ Ngưng thấy Liên Kiều nói vậy, hận không thể khiến cô biến mất, cô ta tiến lên vài bước, muốn kéo Liên Kiều ra, nhưng lập tức bị Hoàng Phủ Ngạn Tước ngăn lại.
"Tiểu Ngưng, đủ rồi!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày, giọng nói trầm bổng phát ra mang theo một cỗ cường lực: "Vì một chút chuyện nhỏ mà đến đây làm ầm ĩ, thật quá kì cục!"
Tạm không nói đến đã xảy ra chuyện gì, ngay cả em gái, hắn cũng không cho phép làm càn. (Min: like cho anh cái nữa)
Hoàng Phủ Ngưng thấy trong mắt anh cả lộ ra một tia không vui, cô ta liền thu lại một chút, khuôn mặt ủy khuất nói: "Anh cả, vì cái gì mà lại thiên vị người phụ nữ này, cô ta thực sự rất quá phận, lại có thể hãm hại em!"
"Hãm hại?" Không đơn giản là Hoàng Phủ Ngạn Tước, mà ngay cả Liên Kiều cũng bị giật mình.
Việc kia mà cũng có thể gọi là hãm hại? Cô ta cũng thật biết diễn.
"Liên Kiều rốt cuộc em đã làm gì Tiểu Ngưng?" Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, hắn thân là một tổng tài nhưng cũng không giải quyết nổi việc nhà.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều cũng giương lên: "Tôi làm cái gì, cái gì cũng chưa làm, chỉ trêu chọc tính hay phát cáu của cô ta thôi, anh cũng không biết sáng nay cô ta hung dữ thế nào còn không cho tôi gặp anh, hừ!"
Hoàng Phủ Ngưng nghe thấy vậy, thân thể vì tức giận mà phát run: "Trêu chọc tính khí nóng nảy của tôi? Sáng nay tôi rất tốt bụng kêu cô chờ trong phòng làm việc, chẳng lẽ cô không biết anh cả tôi đang họp sao? Chẳng lẽ muốn anh ấy công khai muốn gặp cô ngay sao? Cô quả thực là trâng tráo!" (nói khoác không biết ngượng)
"Hừ, cô đang nói cái gì đó, tôi khiến cô bị tàn tật? Chỗ nào của cô bị tàn tật? Cô thật biết vu khống người!" Liên Kiều lại bắt đầu "cắt câu lấy nghĩa", nhưng mà không thể trách cô, cô xác thực không biết ý nghĩa của câu "trâng tráo".
"Cô --"
Hoàng Phủ Ngưng không biết Liên Kiều luôn có tật xấu này, ngược lại khiến cho bản thân lần thứ hai chịu nhục, cô ta nghiêng đầu nhìn Hoảng Phủ Ngạn Tước: "Anh cả, anh xem cô ta --"
"Hai người đủ rồi! Tiểu Ngưng, em nói rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì?"
Đầu của Hoàng Phủ Ngạn Tước như muốn nổ tung, hắn chính là nuông chiều em gái quá thành hư rồi, mà Liên Kiều cũng là ma đầu không dễ dàng gì buông tha hơn nữa bình thường cô "cắt câu lấy nghĩa" vấn có thể khiến người ta tức giận đến hộc máu, hai người này nhất định là bát tự không hợp, mới ở chung có vài ngày mà đã náo loạn thành ra như vậy rồi.
Hoàng Phủ Ngưng bực bội dậm chân, gần như muốn nức nở nói: "Anh cả, em nói không rõ ràng, anh đến phòng làm việc của em...nhìn cái là biết!"
"Hừ! Làm bộ làm tịch!" Liên Kiều bất mãn trừng mắt với cô ta một cái.
Đến thì đến, nào có nghiêm trọng như vậy a!
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị em gái làm ầm ĩ đến mức không chịu đựng nổi, hắn khoát tay: "Đi, đi thôi!" Nói xong, hắn nhìn về phía Liên Kiều nói: "Nha đầu, em cũng đi thôi."
Liên Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn lên, không can tâm tình nguyện đi theo phía sau.
Thang máy chậm rãi dừng ở tầng thứ 76, cũng chính là phòng làm việc của Hoàng Phủ, bận rộn như cũ, nhưng khoảnh khắc đám nhân viên nhìn thấy tổng tài "giá lâm", trên mặt đều hiện lên vẻ mặt kính sợ, mà đám nhân viên nữ thì đang rỗi rãi mơ tưởng đến vị tổng tài cao cao tại thượng này.
Trời ạ! Tổng tài lại có thể tới tầng này của bọn họ?
Thấy tình huống như vậy, đám nhân viên làm việc càng thêm chăm chỉ, thái độ tốt hơn hẳn so với bình thường.
Hoảng Phủ Ngưng mở toang cửa phòng làm việc ra, một đám nhân viên cũng tò mò nhìn vào căn phòng đang mở toang cửa.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đi tới, sau khi đánh giá bốn phía xung quanh, nhíu mày nói: "Tiểu Ngưng, anh không thấy chỗ này có chút lạ thường nào!"
Liên Kiều không phải gây rắc rối sao? Sao ngay một chút dị thường đều không có? Trước lúc hắn đến đây đã nghĩ rằng phòng làm việc này nhất định loạn thành một đống rồi.
Hoàng Phủ Ngưng hung hăng trừng Liên Kiều một cái, sau đó nói với Hoàng Phủ Ngạn Tước: "Anh cả, người phụ nữ này rất ác độc, anh mở thử ngăn kéo trên bàn làm việc của em xem đi!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy em gái không giống như đang nói dối, hắn không nói hai lời liền đi tới trước bàn làm việc vươn tay liền kéo ngăn kéo ra --
Một con rắn toàn thân màu xanh lá đập thẳng vào mắt hắn, thậm chí răng nanh của nó còn lộ ra bên ngoài!
Hoàng Phủ Ngạn Tước nao nao, hắn ngẩng đầu nhìn Liên Kiều, đây là cô làm sao?
Nghĩ đến đây hắn mang theo chút nghi ngờ vươn tay bắt con rắn trong ngăn kéo ra, nhìn kỹ, lại hơi giật mình một chút.