Ánh mắt của anh dừng trên người Mặc Di Nhiễm Dung, trong mắt ẩn chứa nghi hoặc, nhưng khi anh đem ánh mắt chuyển sang bên kia, thấy một gương mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Chỉ thấy khuôn mặt này đang hướng anh cười "Cực kỳ thiện lương"!
"Hello, 'Cung Quý Dương' tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt!"
Liên Kiều giống hệt Chiêu Tài Miêu (Con mèo nhựa may mắn ấy) giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy vẫy anh, miệng phát ra ba chữ "Cung Quý Dương" thật mạnh!
Hoàng Phủ Ngạn Tước tuyệt đối không thể đoán được Liên Kiều lại ở chỗ này, trong lúc nhất thời giật mình sửng sốt.
Mà Hoàng Phủ Ngạn Thương thì cảm thấy rất kinh ngạc, hắn bước lên nhẹ giọng hỏi:
"Anh cả, cô bé này sao lại gọi anh là 'Cung Quý Dương' ? A, đối, nghe nói anh Cung cũng tới Hongkong, gần đây anh có gặp anh ấy không? Còn có —— "
"Em trai, em... em vừa cấp tốc gọi điện thoại cho anh, muốn anh lái xe tới đây chính là vì nhìn thấy cô ấy?"
Đáng thương a, anh luôn luôn trầm ổn, giờ phút này giọng nói có chút gấp gáp!
Hoàng Phủ Ngạn Thương chưa bao giờ thấy anh cả như vậy, trong ấn tượng của hắn, anh cả của hắn cực kì tĩnh lặng và ổn trọn, anh ấy ——
Anh ấy đây là đang sợ hãi?
Không thể nào?
Đường đường là Tổng giám đốc của Hoàng Phủ tài phiệt làm sao lại bị tiểu cô nương như vậy dọa sợ? Có lầm hay không?
"Anh cả, cô ấy nói —— cô ấy thiếu anh một vật, muốn trả lại cho anh, em thấy cô ấy thành khẩn như vậy, cho nên liền ——" Hoàng Phủ Ngạn Thương khốn hoặc mà nhìn vẻ mặt của anh cả.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đã không thể nghe vào hắn nói câu nào hết, anh chỉ thấy Liên Kiều chưng khuôn mặt "Vô tội" tươi cười bước từng bước đi về phía anh, sắc mặt anh trở nên xanh mét...
"Sao? Cung Quý Dương, sắc mặt của anh trông rất khó coi, sao vậy? Tối qua ngủ không được ngon sao?"
Liên Kiều đi lên trước, ngẩng đầu dùng khuôn mặt khờ dại nhìn anh, dáng vẻ rất quan tâm.
"Ách —— "
Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết rốt cuộc cô bé này muốn đùa giỡn như thế nào đây, anh chỉ gượng cười hai tiếng:
"Ha ha, tại sao em lại ở chỗ này?"
Liên Kiều sau khi nghe vậy, nhướng mày lên, lập tức đem tảng thịt bò trên bàn cơm cùng với con dao trong tay, mặc sức mà chơi đùa ——
"A, tôi chỉ là nhàm chán, đột nhiên nghĩ đến 'Cung' tiên sinh dường như còn thiếu tôi một món đồ, cho nên thuận tiện ở đây để lấy lại!"
Hoàng Phủ Ngạn Thương sau khi nghe vậy, cười đến rất là miễn cưỡng ——
"A, tôi đột nhiên nhớ tới công ty còn có một số việc chưa được xử lý, các người —— tiếp tục tán gẫu!"
Anh đột nhiên tuôn ra một câu như vậy, ngay sau đó, thân mình vừa chuyển, tay cầm lên cánh cửa.
"Anh cả —— "
Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy kì quái, hôm nay anh cả bị làm sao vậy? Còn có cô bé kia, vì cái gì luôn mồm gọi anh cả là 'Cung Quý Dương' ?
Ai ngờ ngay lúc hắn nghi hoặc không hiểu, phía sau đã truyền đến một âm thanh như giết heo ——
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh đừng mong chuồn đi như vậy? Mơ tưởng!"
Nói xong, ngay lúc mọi người không kịp phản ứng, sự việc phát sinh càng làm người ta thêm hoảng sợ..
Chỉ thấy một con dao bay vèo qua, không chút do dự dính chặt trên cửa!
Hoàng Phủ Ngạn Tước quay đầu lại có cảm giác thật mãnh liệt ——
"Này, nha đầu —— "
Lời anh nói còn chưa hết, một cái dĩa lại bay đến, ngay sau đó, là con dao nhọn thứ hai, dĩa ăn thứ hai...
Liên Kiều chưa từng được huấn luyện qua phi tiêu, đao thương không có mắt khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước cực hoảng sợ, cũng may thân thủ anh nhanh nhẹn, có thể nhanh chóng tránh thoát khỏi trận này!
Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Mặc Di Nhiễm Dung đã sớm bị ngây ngốc, mãi đến khi Hoàng Phủ Ngạn Tước hô to một tiếng ——
"Này, em trai, em còn đứng ở đó làm cái gì, còn không tiến lên giữ chặt cái nha đầu này?"
"Anh cả —— "
Hoàng Phủ Ngạn Thương trong lòng còn sợ hãi liếc nhìn qua Liên Kiều, lại nhìn anh trai một bên giống như chuột đang chạy trốn, trên trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh ——
"Ách, cái kia, cái đó, anh cả, em đột nhiên nhớ tới còn có một số việc, em cùng Nhiễm Dung đi trước, nơi này —— liền giao lại cho anh, cái này chính là gọi 'Thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa' anh chậm rãi trả lại đi!"
Nói xong, không chút do dự kéo bàn tay nhỏ bé của Mặc Di Nhiễm Dung, phi như điên thoát ra khỏi hiện trường.
"Này —— em là tên không có nghĩa khí!"
Hoàng Phủ Ngạn Thương sống lâu như vậy chưa bao giờ chật vật như hôm nay, thân là em trai vậy mà bỏ mặc anh mình...
"Hắc hắc —— "
Sau khi hai người kia chạy chối chết, Liên Kiều cười như ác ma, cô trực tiếp ngăn ở cửa, để ngăn Hoàng Phủ Ngạn Tước chạy trốn, trong tay giơ lên dao dĩa sáng loáng ——
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngay cả em trai của anh cũng đã đi, hiện tại xem anh trốn chỗ nào?"
Nói xong, lại một trận ném mạnh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quay người, né được con dao kia, phía sau truyền đến tiếng giống như ba tiếng ét đánh vang dội ——
"Nha đầu, em muốn giết người diệt khẩu thì cũng phải chuyên nghiệp chút chứ!"
Hai loại phi đao này khiến anh thật là xấu hổ, chính là như vậy mới có thể không phân biệt được nặng nhẹ!
Nào dự đoán được, sau khi Liên Kiều nghe được lời này, cười đến vô cùng rực rỡ ——
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, người nào không biết anh chính là người nổi tiếng phi đại, tôi vừa lúc cũng muốn luyện tập, anh coi như dạy dỗ tôi một chút!" Nói xong, lại thêm một chiếc dĩa ăn bay đến.
"Này, tiểu nha đầu, có chuyện gì thì từ từ nói!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi xấu hổ, tinh lực của nha đầu này luôn siêu tốt, muốn trả thù hắn, cũng làm ra mọi biện pháp trả thù.
(Min: Ai bảo anh lừa người ta chi! Bây giờ mới khổ thế!)