"Cái gì?" Ngải Ân Hà vừa nghe thấy, sắc mặt nhất thời thay đổi rất khó coi, ngay sau đó, một tầng sương mỏng chợt phủ lên đôi mắt mở to vì hoảng sợ.
"Quý Dương, ý của anh là sau khi cưới để cho em ‘phòng không gối chiếc’ sao? Như vậy. . . . . . Em sẽ rất sợ. . . . . ." Cơ thể của cô bắt đầu run lẩy bẩy, ánh mắt hiện lên một mảng mờ mịt.
Cung Quý Dương vừa nhìn thấy bộ dạng hoang mang sợ hãi kia, thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, giọng trấn an: “Được rồi được rồi, chuyện này để sau hẵng nói đi!”
Ngải Ân Hà lập tức nhào tới lồng ngực Cung Quý Dương, khóe mắt đẫm lệ: "Quý Dương, xin anh đừng rời khỏi em, cũng không cần phải vứt bỏ. Em biết rõ bên cạnh anh còn rất nhiều người phụ nữ khác, nhưng em không quan tâm, chỉ cần anh có thể liếc mắt với em một cái, đừng để em cô đơn là đủ rồi, em sợ, thật sự rất sợ những ký ức kia. . . . . ."
"Ân Hà, tất cả đều đã qua, không nên suy nghĩ lung tung!"
Ánh mắt của Cung Qúy Dương trở nên thâm trầm u tối, khi anh vừa nghe thấy câu nói sau cùng kia của Ngải Ân Hà, bất chợt cảm giác đau nhói xỏ xuyên qua khoan tim, chạy dọc khắp toàn thân.
Đêm, không gian tĩnh lặng thêm phần lãng mạn, thế nhưng, có vẻ như màn đêm vẫn chưa được yên ắng một cách trọn vẹn. Bên trong biệt thự, quản gia lại đi vào, song, lần này vẻ mặt ông ta lại có chút hoang mang lo sợ.
"Cung tiên sinh, Cung tiên sinh." Ông ta thở hồng hộc lớn tiếng kêu ầm lên.
"Lại làm sao?"
Cung Quý Dương nhíu mày, cất tiếng hỏi, thật là muốn chết, tối nay đến đây vốn là để nghỉ ngơi, ai biết, chẳng những không được thư giãn đầu óc, ngược lại còn khiến bản thân mệt mỏi hơn.
Quản gia cũng nhìn thấy nét mặt của Cung Quý Dương có chút không vui, lập tức rút lại sự hoảng sợ ban nãy: “Cung tiên sinh, rất nhiều cảnh sát đang chờ ở bên ngoài, bọn họ, bọn họ nói rõ chỉ muốn gặp Cung tiên sinh ngài!"
"Cảnh sát?"
Ngải Ân Hà sửng sốt hét toáng lên, ngay sau đó, cô bắt lấy bàn tay Cung Qúy Dương, ân cần hỏi: “Qúy Dương, tại sao cảnh sát lại muốn tìm anh?”
Cung Quý Dương nhíu mày, có vẻ như sau khi suy nghĩ một chút, đôi môi mỏng mới vữa nãy còn thể hiện rõ sự cố chấp, chợt mấp máy:
"Được rồi, cho bọn họ vào đi!"
"Dạ, Cung tiên sinh!" Quản gia lập tức đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, vị quản gia liền dẫn mấy viên cảnh sát bước vào, nhìn tác phong cùng với quân phục của bọn họ, đúng thật là cảnh sát.
Tay cầm một ly rượu, Cung Qúy Dương uể oải tựa lưng vào ghế sofa, hai chân xếp chồng lên nhau, cổ áo sơ mi hơi mở ra khoe trọn hình thể rắn chắc mạnh mẽ của anh.
"Cung tiên sinh, ngài khỏe chứ? Đây là danh thiếp của tôi, mời ngài xem qua!”
Rất dễ dàng nhận thấy, viên cảnh sát đi đầu biết rõ chủ nhân của căn biệt thự này là ai, khóe môi mang theo ý cười, cẩn thận từng li từng tí đưa danh thiếp lên.
Cung Quý Dương cũng không buồn đưa tay đón lấy tấm danh thiếp, mà từ tốn nói một câu: “Quản gia.”
Quản gia ngay lập tức hiểu ý, cung kính trả lời: "Dạ, Cung tiên sinh!" Nói xong, liền tiến lên nhận lấy tấm danh thiếp trong tay viên cảnh sát, cất đi.
Cái gì?
Viên cảnh sát đó không ngờ đến, Cung Qúy Dương chẳng hề giữ lại cho anh ta một chút tình cảm hay thể diện nào. Thoáng chốc sắc mặt hóa trắng rồi lại hồng, nhưng không dám biểu hiện sự tức giận ra bên ngoài, chỉ có thể cười xòa mà nói:
“Hôm nay đến đây quấy rầy Cung tiên sinh nghỉ ngơi, thật là ngại quá!”