Nhưng mà khi Thư Tử Hạo cho rằng lần này nhất định sẽ PK vào bộ mặt khiến người khác chán ghét của Cung Quý Dương, tình huống đó đã chảy ra biến hóa cực lớn…….
Ngay khi hết sức hạ xuống nắm đấm, chỉ thấy đôi mắt chim ưng của Cung Quý Dương híp lại, thân thể đột nhiên dùng lực, một tay bắt lấy bàn tay tấn công của Thư Tử Hạo, ngay sau đó nhanh chóng quay người…..
“Ưm…….” Chỉ thấy một cú ném qua vai cực nhanh, Thư Tử Hạo bị hung hăng ném xuống đất, phát ra tiếng kêu rên đau đớn, ngay sau đó, Cung Quý Dương một quyền chặn ngang gáy anh, một quyền nữa từ tay phải mạnh mẽ hung ác liên tiếp vung xuống……
“A…….” Toàn bộ sinh viên thiết kế đều kêu lên một tiếng sợ hãi, bọn họ đều không ngờ rằng học trưởng Cung ra tay lại nhanh như vậy, hung ác như vậy!
“Đừng…….” Sầm Tử Tranh cũng nghẹn ngào kêu lên, ngay sau đó, cô nhanh nhẹn chạy lên phía trước, vươn hai tay ra kéo cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của Cung Quý Dương, gắt gao túm lấy.
“Học trưởng Cung, xin anh đừng đánh nữa!” Cô nắm thật chặt cánh tay anh trước ngực, sợ anh đột nhiên tránh ra, vung xuống thêm mấy quyền nữa.
Mới vừa rồi trong đôi mắt Cung Quý Dương lóe lên một luồng ánh sáng tàn bạo làm cho người ta sợ hãi, khiến cô nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy ma quỷ dưới âm phủ, rất dễ nhận thấy, bản lĩnh của anh tuyệt đối không đơn giản như vậy.
“Em đau lòng vì cậu ta?” Cung Quý Dương quay đầu, ánh mắt tà mị sắc bén giống như chim cắt nhìn thẳng vào Sầm Tử Tranh, giữa đôi mắt là một luồng hơi thở nguy hiểm.
“Tôi và anh ấy đều đến từ Học viện, mà anh ấy còn là học trưởng của tôi, tôi cũng không muốn trơ mắt nhìn anh ấy bị thương!”
Sầm Tử Tranh rất có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt lặng yên mà nhuốm đầy vẻ tàn ác của Cung Quý Dương, gián tiếp trả lời, âm thanh tuy không lớn, nhưng lại vang vọng giữa bầu không khí xơ xác tiêu điều, mà lại vô cùng trong trẻo.
“Tử Tranh, em không cần vì anh mà cầu xin anh ta! Anh tình nguyện nhận từng đòn của anh ta cũng không muốn nhìn thấy em cầu xin anh ta!” Thư Tử Hạo đau lòng nhìn Sầm Tử Tranh nói.
Cung Quý Dương sau khi nghe thấy thế, đôi mắt đang cười bỗng nhiên chuyển lạnh, anh quay đầu, bàn tay đột nhiên túm lấy Thư Tử Hạo nhấc lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh ta…..
“Thư Tử Hạo, cậu như vậy thật không có chút bản lĩnh nào, căn bản là tôi không thèm đánh, từ nhỏ tôi đã bắt đầu đi huấn luyện đặc biệt…….”
Nói đến đây, lời của anh bỗng nhiên im bặt, cứng rắn nuốt xuống lời chuẩn bị nói.
Thật ra, đời sau của tứ đại tài phiệt từ nhỏ đều bị đưa đến thế giới của các tổ chức để tiếp nhận những huấn luyên đặc biệt tàn khốc nhất, bất kể là thể lực hay là ý chí, bản lĩnh đều đã đạt được đến trình độ mà người thường không thể sánh bằng, anh là như vậy, Lăng Thiếu Đường, Lãnh Dục và Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng giống như thế.
Nhưng bởi vì hiện tại anh chưa tiếp quản Cung thị tài phiệt, vì thế toàn bộ quan hệ về bối cảnh và những người trong gia đình đều phải che giấu, đây là quy định, đây là trình tự nhất định phải tuân thủ, cho nên những lời nói sau đó Cung Quý Dương đều phải nuốt xuống.
Cung Quý Dương buông tay ra, một bàn tay túm lấy Thư Tử Hạo ném trở lại trên mặt đất, sau khi nhìn Sầm Tử Tranh tình cảm thắm thiết với cái thứ kia, anh cau mày.
“Tiểu học muội Tử Tranh!” Anh mở miệng lần nữa nói: “Thật sự, hôm nay anh đến đây không phải là để quấy rối, mà là đem đồ vật thuộc về em trả về cho em!”
Nói xong, Cung Quý Dương tiện tay đặt một chiếc hộp tinh xảo xuống đẩy tới…….
Trong mắt Sầm Tử Tranh đầy vẻ nghi ngờ: “Đồ vật thuộc về tôi?”