Thư Tử Hạo gật gật đầu, hai cánh tay nhàn nhã khoanh lại: “Đương nhiên, đây là anh đặc biệt thiết kế vì em, chất liệu được chọn trước mắt là vải tơ tằm chiffon nhẹ nhàng nhất, mặc vào không những có cảm giác uyển chuyển, mà còn vô cùng thoải mái!”
Trên mặt Sầm Tử Tranh là nụ cười vui mừng, cô bước lên hai cánh tay ôm lấy cổ anh, vui vẻ nói: “Cám ơn anh, Tử Hạo, bây giờ em sẽ đi thử!” Nói xong, không kịp đợi liền chạy nhanh vào phòng thử đồ.
Nhìn bóng dáng vui vẻ như bươm bướm của cô, dần dần trong mắt Thư Tử Hạo là nụ cười hạnh phúc, anh biết mỗi một nụ cười một cái nhăn mày của cô đều tan vào trong máu của mình, khi lần đầu tiên anh thấy Sầm Tử Tranh, tâm nguyện lớn nhất của anh chính là tự tay thiết kế chiếc áo cưới xinh đẹp nhất dành cho cô, đương nhiên chú rể chính là mình rồi!
Cho nên, anh mới kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi cô lớn lên…..
Khi Sầm Tử Tranh mặc chiếc váy do chính Thư Tử Hạo thiết kế đi tới đó, nhất thời thu hút ánh mắt kinh ngạc đầy hâm mộ của các sinh viên, bọn họ sôi nổi đến gần, chăm chú nhìn chiếc váy này….
“Oa, Tử Tranh, bạn vốn đã xinh đẹp, bây giờ mặc chiếc váy này vào lại càng xinh đẹp hơn rồi!” Một bạn học nam cười nói.
“Này, cậu cũng không nhìn xem chiếc váy này là do ai thiết kế, do chính tay nhà thiết kế Thư Tử Hạo, đương nhiên là không giống người thường rồi!” Có một bạn nữa nói.
“Mình xem với, chiếc váy này sỡ dĩ được thiết kế xinh đẹp như vậy, là do có trộn lẫn tình yêu nồng nhiệt của Thư học trưởng nha, Tử Tranh, mình thật hâm mộ cậu đó!” Bạn học đó nói với vẻ mặt khát khao.
“Đúng rồi đúng rồi, Thư học trưởng, chừng nào anh có thời gian thì giúp nhóm học muội học đệ thiết kế trang sức một chút đi, chúng em rất mong đợi đó!”
Sầm Tử Tranh xấu hổ vì bị mọi người trêu, cô vội vàng nói: “Này, mọi người nói gì đó, có phải đều rảnh rỗi phải không?”
“Mau nhìn xem, Tử Tranh đỏ mặt kìa……”
“Ha ha……”
Ngay lúc này, các học sinh nhao nhao cười nhạo, tiếng cười truyền khắp phòng thiết kế.
“Tử Hạo, sao anh không nói câu nào, anh xem bọn họ luôn nói bừa!” Khuôn mặt Sầm Tử Tranh đó đến mức không thể đỏ hơn, dường như muốn tìm một cái hố để chui vào.
Trên mặt Thư Tử Hạo là nụ cười trước sau như một, vẻ mặt say sưa và cưng chiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng của Sầm Tử Tranh, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Bọn họ đều nói sự thật, làm sao anh có thể bác bỏ chứ?”
“Tử Hạo……” Sầm Tử Tranh cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
“A….., Thư học trưởng đang tỏ tình với Tử Tranh……” Các sinh viên càng thêm sôi nổi……
“Mọi người….. không thèm để ý đến mọi người nữa, một đám quỷ đáng ghét!” Sầm Tử Tranh sắp mắc cỡ muốn chết, cô trừng mắt với đám sinh viên ồn ào này, đi sang một bên.
“Tử Tranh….” Thư Tử Hạo cười cười, chậm rãi đi đến phía sau cô, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cô: “Tức giận?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe giống như một giọt nước rơi vào trong lòng Sầm Tử Tranh, khuôn mặt cô lại đỏ thêm một chút, nhẹ giọng nói: “Không có, bọn họ nhàm chán như vậy nên em mới mặc kệ bọn họ!”