Không đợi Sầm Tử Tranh kịp phản ứng, Tinh Nghiên bên cạnh cô đã kêu lên sợ hãi giống như cả trăm năm nay mới được gặp thần tượng vậy, ngay sau đó hai con mắt đều sáng rực: “Cung, học trưởng Cung!!”
Sầm Tử Tranh xoa xoa lỗ tai vì tiếng hét của cô ấy: “Tinh Nghiên, cậu có cần phải khoa trương như vậy không!”
“Tử Tranh, người mình vừa nói đến là học trưởng Cung Quý Dương đó, oa……”
Trên khuôn mặt Tinh Nghiên không hề che dấu sự phấn khích, trời ạ, anh thật sự rất đẹp trai nha, càng nhìn gần anh lại càng đẹp trai nha.
Sầm Tử Tranh chăm chú nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng nhưng lại làm tôn lên dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú vượt trội, khuôn mặt hoàn mỹ, nụ cười xấu xa, xem ra bề ngoài rất thoải mái không câu nệ, nhưng trong đôi mắt lơ đãng toát ra ánh sáng khiến cho người khác không dám xem thường.
Người này…..cô nhíu mày, dường như đã gặp ở nơi nào……
Cung Quý Dương buồn cười mà nhìn cô gái đứng trước ngực mình, không nghĩ cô cũng là sinh viên trao đổi, khéo như vậy, lại gặp ở nơi này…..xem ra là nên tính toán chuyện lần trước rồi!
“Thế nào? Nhanh như vậy đã quên anh, bạn gái mới của anh!” Anh cúi người bỡn cợt, hơi thở nam tính vây xung quanh cô.
Những lời này của Cung Quý Dương vừa nói ra, lập tức những nhóm cô gái từ bốn phía kêu lên ngạc nhiên…..các cô ồn ào đều là những người ái mộ anh, sau khi nghe câu đó, ánh mắt đều dừng lại trên người Sầm Tử Tranh.
Trong đầu Sầm Tử Tranh lập tức hiện lại một màn trong cửa hàng từ mấy ngày trước…..Ngay sau đó trên mặt cô lộ ra nụ cười châm biếm: “Tôi tưởng là ai chứ? Hóa ra là người đàn ông đẹp trai nhà giàu mới nổi khiến các nhóm học tỷ đều yêu quý sao, a….., không đúng, anh làm sao có thể là nhà giàu mới nổi chứ, xét về tuổi tác cùng lắm anh chỉ là con trai của nhà giàu mới nổi thôi!”
Lời của Sầm Tử Tranh vừa dứt, liền nghe được tứ phía là một hồi âm thanh lạnh lùng…..
“Con trai của nhà giàu mới nổi?” Cung Quý Dương cười cười lặp lại danh hiệu mà cô đặt cho anh, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy anh cách xưng hô như vậy, rất thú vị.
Tuy anh là người thừa kế tương lai của Cung thị tài phiệt, nhưng trong lúc học đại học, Cung Quý Dương và Lăng Thiếu Đương, Lãnh Thiên Dục và Hoàng Phủ Ngạn Tước đều giống nhau đó là không thể lộ thân phận của mình, cho nên ở bên trong trường học, ngoài Ngải Ân Hà là sinh viên trao đổi từ bé cùng lớn lên biết thân phận của mình, những người khác đều không biết.
“Như thế nào? Không phải sao? Chẳng lẽ tôi coi trọng anh?” Sầm Tử Tranh cười lạnh hỏi ngược lại.
“Này…….tôi nói này Sầm Tử Tranh, cô cũng đừng quá kiêu ngạo, đã vậy còn nói chuyện quá đáng với học trưởng Cung!” Trong đó có một nữ sinh nhìn không vừa mắt, liền lên tiếng, lập tức kéo theo một tràng âm thanh đồng ý.
Cung Quý Dương mím môi cười, anh nhíu mày cười cười: “Tiểu học muội Tử Tranh, có vẻ em rất có thành kiến với anh nha, như vậy là không tốt!”
Sầm Tử Tranh thờ ơ nhìn những ánh mắt ái mộ của các nhóm học tỷ, sau đó lại nhìn Cung Quý Dương, cất giọng nói: “Anh thế nào tôi mặc kệ, nhưng tôi có quyền nói những gì tôi nghĩ, tốt hay không, dường như cũng không có quan hệ gì với anh!”