Tô Dạ nhàm chán mang Tần Hạo đi trên đường, quay đầu đối nam nhân ở phía sau vẫn đi theo mình nói:“Ngươi không được nói cho mẹ ta việc ta cùng ca ca.”
“Không phải chưa nói sao khẩn trương làm gì.”
Tô Dạ liếc mắt nhìn hắn, không để ý.
“ŧıểυ Dạ, kỳ thật em không cần trốn tránh anh.Anh chỉ là muốn tới gặp em, nhìn xem thân thể em có phải có việc gì hay không.Lúc trước gọi điện thoại cho em thì em không trả lời, tin tức cũng không gửi, anh thực lo lắng.”
Lần đầu tiên thấy Tần Hạo cùng chính mình nói chuyện chân thành, Tô Dạ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Thân thể của ta không có việc gì ngươi cũng không cần lo lắng. Cũng cám ơn ngươi quan tâm ta. Tần Hạo, tuy rằng ta không biết ngươi có thật sự thích ta không nhưng là ta hiện tại chỉ có thể nói cho ngươi, ta yêu Lục Tử Hiên, mặc kệ hắn thích ta hay không ta cũng không muốn rời hắn đi. Cho nên ngươi không cần tốt với ta được không, ta đáp lại không được, ngươi như vậy ta sẽ áy náy.”
Tần Hạo đột nhiên đem Tô Dạ ôm vào trong lòng, không để ý chung quanh kỳ quái ánh mắt, tự cố nói xong:“Anh không cần em đáp lại, đứa ngốc.Anh thật sự thích em, chẳng lẽ để anh yên lặng thích em cũng không được sao?Anh thừa nhận lúc trước anh đã làm sai nhưng là hiện tại anh đang cố gắng vãn hồi.Lần này anh chỉ là thực lo lắng mới đến, không có ý khác. Có lẽ anh đã từng ghen tị,vi cái gì Lục Tử Hiên đối với em như vậy em còn có thể yêu hắn? Nhưng là hiện tại anh hiểu được, có lẽ chân chính thích chính là không cần đáp lại, cũng có thể yên lặng yêu.Ngày đó em hát kỳ thật anh nghe rất đau lòng, cái kia nam nhân thật sự không đáng để em đi yêu.”
Không đáng sao? vi cái gì người người đều nói cho mình không đáng đâu?
“ŧıểυ Dạ, nếu em thật sự không thể nhận,anh nguyện ý lui đến bằng hữu vị trí. Có lẽ ngay từ đầu chúng ta bằng hữu cũng không là, nhưng là có thể một lần nữa bắt đầu nha.Anh không thèm để ý,anh chỉ là muốn ở bên cạnh em.”
“Anh… Buông…” Tô Dạ không biết nên nói cái gì.Nam nhân này vi cái gì đột nhiên chạy đến đây nói một ít mạc danh kỳ diệu…
“ŧıểυ Dạ.” Tần Hạo thanh âm đột nhiên dẫn theo một chút khóc nức nở, bởi vi hắn đầu tựa vào trên vai nên Tô Dạ căn bản không nhìn tới vẻ mặt của hắn, không biết hắn có thật sự khóc không.“ŧıểυ Dạ,anh cái gì đều không có … em để anh ôm một tí… được không… chỉ một tí thôi…”
Lúc này đây, Tô Dạ không có động nữa. Hắn mơ hồ cảm giác được Tần Hạo đã xảy ra cái gì, cũng không mở miệng hỏi. Chỉ là mặc hắn lẳng lặng ôm mình. Mà bên kia đường nam nhân chỉ là lẳng lặng nhìn ôm nhau hai người, rồi mới xoay người bước đi.
Tô Dạ về nhà, đã muốn là thời gian cơm chiều.
“ ŧıểυ Dạ, bạn đi rồi à?”
“Vâng. Hắn về rồi.”
Tô Dạ nhìn nhìn, trong nhà chỉ có Dư Tuệ, không khỏi thấy có chút kỳ quái,“Ca ca đâu?”
“Hắn đi ra ngoài, bây giờ còn không trở về.”
“Ồ.”
“ŧıểυ Dạ, hôm nay người kia…”
“Mẹ, ngươi tưởng đi đâu vậy, không phải hắn…” Xem ra mẹ quả nhiên hiểu lầm a.
“Mẹ cảm thấy ta thực thích hắn sao?”
Dư Tuệ lắc đầu,“Nguyên lai không phải a. Bất quá ŧıểυ Dạ, hắn rất quan tâm con a.” Không biết có phải hay không bởi vi đã biết Tô Dạ thích nam nhân, Dư Tuệ hiện tại xem cùng Tô Dạ đi gần nam sinh, đều sẽ không tự giác nghĩ đến kia phương diện. Đương nhiên trừ bỏ Lục Tử Hiên,
“Được rồi, mẹ đừng nghĩ nhiều. Ba ba cũng sắp tan tầm, mẹ còn không mau đi làm cơm.” Nói đến Lục Cảnh Phong, Dư Tuệ nháy mắt lại biến trở về hiền thê lương mẫu hình tượng, chạy về phòng bếp.
Lục Tử Hiên đến muộn mới trở về, sau khi trở về cũng không có xem Tô Dạ một cái, cũng không có hỏi hắn cùng Tần Hạo, mà là trực tiếp vào phòng. Tô Dạ không biết ca ca xảy ra chuyện gì, lại không tốt chạy tới cùng y nói chuyện. Thế là đêm đó hai người cũng chưa nói chuyện.
Buổi tối buồn ngủ, Dư Tuệ tới trước Lục Tử Hiên phòng giúp hắn trải ga giường, rồi mới vào phòng Tô Dạ.
“ŧıểυ Dạ, ngày mai muốn đi phúc tra, nhìn xem ngươi bên trong bảo bảo ra sao.”
“Vâng.”
“Sợ hãi không?”
Tô Dạ lắc đầu. Hắn biết mẹ vẫn lo lắng hắn một nam hài không muốn đối mặt, cho nên cũng không dám luôn dẫn hắn đi bệnh viện kiểm tra. Nhưng kỳ thật hắn đều đã muốn hiểu rõ rồi sao vậy sợ.
“Vậy là tốt rồi.” Dư Tuệ nhìn Tô Dạ, nhu nhu đầu hắn.“Hảo hảo ngủ một giấc.”
“Ân. Mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Dư Tuệ đứng lên đi tới cửa giúp Tô Dạ tắt đèn, rồi mới đóng cửa lại.
Trong bóng tối, Tô Dạ trợn tròn mắt, nhìn nhiễm thượng mặc sắc trần nhà, tay đặt ở bụng, cảm thụ ŧıểυ sinh mệnh tồn tại. Gần nhất nơi đó cũng không thoải mái, xem ra ngày mai nhất định phải đi kiểm tra.(mặc: mực)
Ngày hôm sau Tô Dạ theo mẹ đến bệnh viện làm kiểm tra.
“Quyết định không phá sao?”
“Vâng.” Tô Dạ cúi đầu nhỏ giọng nói. Dư Tuệ cũng hướng bác sĩ gật gật đầu.
“A… trước ở trong phòng bị vấp ngã.” Tô Dạ chột dạ nói, hắn biết khẳng định là ngày đó cùng ca ca kịch liệt làʍ t̠ìиɦ thương đến nơi đó.
“Ngã lúc nào sao không nói cho mẹ?” Dư Tuệ có chút sốt ruột, đứa nhỏ này, không phải nói có cái gì nhất định phải nói ra sao?
“Không có việc gì mẹ, hiện tại không phải vẫn tốt sao.”
“ŧıểυ Dạ cũng muốn nhiều chú ý, ngươi hiện tại là trong bụng có bảo bảo, cũng không nên giống trước.” Bác sĩ cũng dặn dò.“Cũng may lần này không ra vấn đề gì lớn. ŧıểυ Tuệ, nếu quyết định không phá, ta lại đi lấy ít thuốc cho ŧıểυ Dạ.”