Ngay khi Lục Tử Hiên sắp sáp nhập Tô Dạ đột nhiên từ chối.
“Ca ca, có thể mang… bcs… đựơc không?” Tuy rằng hiện tại chính mình đã muốn mang thai, kêu ca ca mang cái kia cũng không có ý nghĩa gì, nhưng là Tô Dạ không biết vi cái gì,có phản xạ muốn bảo ca ca mang.
Lục Tử Hiên nhíu nhíu mày, hắn cùng Tô Dạ làʍ t̠ìиɦ chưa bao giờ mang bcs, hắn kỳ thật cũng không thích, cùng nữ nhân mang là vi tránh thai, cùng nam nhân cũng chính là phòng phòng bệnh, nhưng là cùng Tô Dạ nhiều lần không có mang qua, hiện tại mang có chút chậm a.
“Không cần. Kia mang làm không có cảm giác chân thật. Ta thích chân thương thật đạn, trực tiếp ma sát ngươi bên trong mị thịt.” Lục Tử Hiên cười tà ác.
“Nhưng là…”
“Tốt lắm, không mang. Huống hồ em hiện tại bảo ta đi nơi nào lấy bcs trở về. Cũng sẽ không mang thai, không mang một lần cũng sẽ không sao vậy.” Lục Tử Hiên không kiên nhẫn nói xong, rồi mới kéo chân Tô Dạ.
Nghe lời Lục Tử Hiên nói, Tô Dạ cứng đờ, nhất thời không biết có thể nói cái gì chỉ có thể để Lục Tử Hiên đùa nghịch.
Lục Tử Hiên giống như muốn trả thù chậm rãi đem dươиɠ ѵậŧ sáp nhập Tô Dạ cúc huyệt, lúc này động tác ngoài ý muốn rất chậm, hồi lâu mới chỉ tiến nhập quy đầu mà thôi, khiến Tô Dạ cảm thấy chính mình bên trong phi thường khó chịu. Giống như có con kiến, rõ ràng có thể lập tức đem loại cảm giác biến mất lại cố tình không được như ý nguyện, khiến bên trong càng ngày càng dương.
“A cáp.. Ca ca… Không cần như vậy…”
Nghe Tô Dạ nói, Lục Tử Hiên giống như thật sự tính toán buông tha hắn, dùng lực đem dươиɠ ѵậŧ nhập vào một nửa, lại tại Tô Dạ thích muốn thét chói tai lại lui ra ngoài, chỉ để lại quy đầu tại huyệt khẩu.
Như thế lặp lại vài lần, Tô Dạ cuối cùng sắp phá vỡ, thanh âm có chút khóc nức nở.
“Ca ca, nhanh lên… Tiến vào.. Được không… Hảo dương..”
“ŧıểυ Dạ không phải thích ca ca ôn nhu một chút sao?” Nam nhân cố ý giở trò xấu.
Lục Tử Hiên dùng sức động thân, cả dươиɠ ѵậŧ liền nháy mắt nhập vào. Không đợi Tô Dạ thích ứng, Lục Tử Hiên chế trụ eo, bắt đầu dùng sức trừu sáp.
“A cáp,… Ca ca… A… Đi vào… A…”
“A.. Chậm… Chậm một chút a… Ca ca… Ân a…”
“Em thật khó thỏa mãn a, vừa mới bảo ta mau, hiện tại lại bảo chậm một chút.” Nam nhân rong ruổi, tốc độ không có một chút chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh.
“Hiện tại… Quá nhanh … A… A cáp…” Tô Dạ một bên rêи ɾỉ, một bên đưa tay để tại bụng, sợ ca ca rất dùng sức va chạm thương đến bảo bảo.
“Em vừa mới không phải vẫn nói phải nhanh sao?”
“A cáp… Không…” Lục Tử Hiên cầm chân Tô Dạ, bài khai cửag cánh hoa, ý thức được ca ca muốn làm cái gì, Tô Dạ có chút kinh hoảng giãy dụa đứng lên,“Không… Không cần ca ca… Không cần sáp sâu như vậy …”
“Không sáp sâu như vậy, em sao biết ta đang dùng lực làm em đâu?” Lục Tử Hiên cười đến tà mị, nhìn Tô Dạ bối rối biểu tình,y càng muốn khi dễ. Dùng sức đi xuống, tức thì dươиɠ ѵậŧ bị đâm vào càng sâu.
“A a…” Tô Dạ lấy tay che bụng,cảm giác sợ hãi dần dần đi lên, sớm biết rằng sẽ không cùng ca ca làʍ t̠ìиɦ, không nghĩ tới ca ca làm đứng lên liền đã quên hứa hẹn với mình.
Lục Tử Hiên cắm ở rất sâu, xem Tô Dạ mặt càng ngày càng hồng, bắt đầu mãnh lực trừu sáp.
“Không… Ca ca… Đi ra ngoài một chút… A..” Tô Dạ càng kêu không cần đỉnh bên trong, Lục Tử Hiên lại càng không buông tha hắn. Mỗi lần đều sát Tô Dạ tuyến tiền liệt rồi mới đỉnh đến sâu nhất.
Đúng lúc này vang lên tiếng đập cửa, đúng lúc cứu vớt sắp bị Lục Tử Hiên ȶᏂασ đến không chịu nổi Tô Dạ. Nhưng là Lục Tử Hiên không có dừng lại, chỉ là chậm lại một ít.
“Ai?” Tô Dạ mở miệng, phát hiện thanh âm có chút khàn khàn.
“ŧıểυ Dạ, là mẹ. Đã ngủ chưa?Mẹ muốn nói chuyện một chút.” Dư Tuệ đứng ở ngoài cửa nói.
“Mẹ, con muốn ngủ. Có gì ngày mai rồi nói sau.”
Dư Tuệ nghe thấy Tô Dạ thanh âm có chút giọng mũi, đoán hắn có lẽ vừa khóc qua, biết đứa nhỏ này khổ sở, vốn nghĩ đi an ủi hắn, nếu hắn muốn yên lặng một chút khiến cho hắn lẳng lặng đi. Dư Tuệ thở dài, ly khai.