"Bọn họ đã đến" Khuôn mặt của Niên Lục hiện lên vẻ buồn bã: "Hai vị Ma soái, một đội hình rất lớn a, tự nhiên ta lại có cảm giác bị áp lực đè nặng quá!" Ma Phàm đang gối đầu lên cánh tay, trong mồm ngậm một ngọn cỏ xanh, mắt nhìn lên bầu trời đến thẫn thờ, dường như hắn không hề nghe tháy Niên Lục nói gì. Lôi Bằng cũng đế vào: "Ngươi có biết vì sao lại thế không?" Niên Lục cũng thấy ngạc nhiên, tò mò hỏi lại: "Vì sao thế?" Lôi Bằng dùng cái nắm tay to như cái bát đấm vào bộ ngực cứng như thép của mình, hắn dùng bộ mặt đầy vẻ tự hào trả lời lại: "Bởi vì thân thể của ngươi quá nhỏ! Chỉ có loại nam nhân giống như sắt thép như ta. Mới có thể đứng trước núi đỏ mà mặt không đổi sắc!" "Ngực to mà não như trái nho, mới là từ ngữ để hình dung ra ngươi đấy!" Niên Lục mỉa mai lại hắn. Lôi Bằng lẳng lặng trả đũa: "Bi kịch lớn nhất của những kẻ khi lớn lên lại giống đàn bà chính là bộ ngực quá phẳng!" Niên Lục giận tím mặt: "Ngươi mới là kẻ lớn lên giống đàn bà! Người như ta gọi là anh tuấn suất khí! Ngươi là loại người không có tầm nhìn vậy mà dám ngậm máu phun người, xem ra tên tiểu thử nhà ngươi chán sống rồi!" Lôi Bằng ngoắc ngoắc đầu ngón út, rồi nói: "Đến đây đi! Có bản lĩnh thì đánh một ván xem! Không dám đánh thì ngươi chính là đàn bà!" Niên Lục tức giận, thở hổn hền, hắn gầm lên: "Ngươi mới là đồ đàn bà!" Hai người không nói tiếp mà lao vào nhau bắt đầu đánh nhau binh binh pằng pằng. Ma Phàm vẫn nằm ở bên ngậm ngọn cỏ, không để ý tới trận chiến máu lửa của hai người bên cạnh, hắn chỉ nhàn nhã ngắm nhìn bầu trời, tận tịnh hưởng thụ cảm giác bình yên. Một lúc sau, hắn đứng dậy, phun ngọn cỏ xanh trong miệng ra, sau đó phủi đi bụi bặm đang bám trên người rồi lười biếng nói: "Đi thôi, đừng đùa nữa, đến giờ làm việc rồi. Hai vị Ma soái đại nhân phải lặn lội đường xa, chúng ta cũng phải cho họ chút mặt mũi chứ, không nên để bọn họ thất vọng ra về!" Những thành viên Chiến bộ ở xung quanh đều ưỡn cao ngực, trên mặt mọi người hiện lên vẻ hưng phấn, chiến ý sực sôi trong lòng. Trong số những người ở đây, vẫn có thể nhìn thấy không ít những thành viên cũ đã đi theo Ma Phàm trong trận chiến đánh bại Chiến bộ của Huyền Không Tự năm xưa, nhưng chiến bộ Ma Phàm của ngày hôm nay đã cường đại hơn năm xưa rất nhiều. Sau khi nhìn lướt qua những thành viên xung quanh, đột nhiên Ma Phàm cười lớn, trong lòng hắn đang tràn ngập tự tin. "Ô ô ô..." Thanh âm cảnh báo kêu lên nghe vô cùng thê lương, điều này cho thấy địch nhân đã bước vào phạm vi cách họ ba trăm dặm. Nhìn lên bầu trời có thể thấy những trạm canh gác dò xét phi hành với tốc độ cao, ở trên mặt đất không ngừng có những trạm canh gác dò xét cất cánh và hạ cánh. Từng đám Phù trận kết thành trận tuyến, bắt đầu sáng lên. Từng nhóm đội viên Chiến bộ nhanh chóng tập trung lại với nhau tạo thành trận hình Bầu không khí xung quanh bỗng trở lên ngưng trọng hẳn. Chiến tranh sắp xảy ra. * * * Từng đợt sóng Hắc Hải điên cuồng thét gào dưới chân, mặt biển rộng rãi xa vời nhìn không thấy điểm cuối. Nước biển đen như mực, tỏa ra một mùi tanh đặc biệt, mùi tanh này vô cùng khó ngửi. Không những thế thứ mùi này hết sức quỷ dị, nó có thể xuyên thấu qua màn bảo hộ rồi len lỏi vào khắp nơi, cho dù bọn họ đang ở trong thuyền vận chuyển vẫn không thể tránh nỗi cái mùi này. Hắc Hải không ngừng sôi trào dữ dội, từng ngọn sóng bốc lên như vô số con quái thú đang rình rập. Gió biển rít gào lạnh thấu xương, từng luồng gió mạnh mẽ không ngừng thổi khiến những người có tu vi yếu không thể ra khỏi thân tàu. Đám người Tả Mạc đứng ở mũi tàu, bọn họ như không thấy những luồng gió mạnh mẽ đang điên cuồng thét gào xung quanh. "Gió mạnh thật!" Tằng Liên Nhi cũng cảm thấy hơi sợ hãi mà than thở, mái tóc dài của nàng đang bay lượn trong làn gió, trông như những con hắc xà dài và thon đang không ngừng bay múa giữa không trung, nàng mặc một chiếc váy đỏ dài chấm đất, nhưng giữa làn gió mạnh thân hình của nàng vẫn đứng im tĩnh lặng, làm người ta cảm thấy trên người nàng toát lên vẻ đẹp kì lạ. "Đúng là rất hiếm thấy !" Vi Thắng gật gật đầu, những làn gió mạnh khi tới gần hắn đều biến mất không tung tích. Tả Mạc đưa tay sờ cằm, con mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, trong miệng làu bàu: "Nếu tìm được cương sát ở nơi này, chắc chắn nó có phẩm cấp không thấp đâu". Hắn hướng về phía mặt biển xa xa khẽ hút một cái, một luồng thủy Long từ dưới biển bay lên, khi Thủy Long bay đến trước mặt Tả Mạc, nó liền vo lại thành một quả bóng nước màu đen. Sau khi kiểm tra Hắc Thủy cầu, dường như Tả Mạc có suy nghĩ gì đó, hắn nói: "Hắc thủy ở đây rất kì quái, ngoài âm khí ra bên trong nó không còn thứ gì khác, sao màu sắc nó lại đen kịt thế nhỉ?" Hắn đưa thủy cầu về phía Tiểu Tháp, cái đầu nho nhỏ của Tiểu Tháp lúc lắc dao động như cái trống, hiển nhiên nó cũng không thích đoàn hắc thủy này. Trong lòng Tả Mạc càng lúc càng buồn bực, Tiểu Tháp diễn hóa Ngũ Hành thành Âm Dương cho lên hầu như nó có thể tiêu hóa tất cả mọi vật. Trên lí thuyết, tất cả mọi loại nước đều nằm trong ngũ hành, có nghĩa là nó nằm trong phạm vi tiêu hóa của Tiểu Tháp. Vậy mà hắc thủy này lại làm cho Tiểu Tháp hiện hiên biểu hiện từ chối hiếm thấy. Thàng nhãi này vốn không biết kén chọn, hàng nào nó cũng ăn, đồ vật nào nó cũng đớp, vậy mà hắc thủy nó lại hiện ra ý không thích, việc này có vấn đề ah! Bỗng nhiên Tông Như mở to mắt, ngón tay gầy như que củi của hắn chỉ về môt hướng, nói: "Kia là cái gì?" Mọi người đều nhìn theo hướng ngón tay của Tông Như, nhưng khi nhìn thấy, vẻ mặt tất cả đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy trên bầu trời cách thuyền không xa, có một sợi tóc màu xanh (thanh ti) đang phiêu phù giữa không trung. Sợi tóc này rất nhỏ, khi nó phiêu phù trên không trung rất khó có thể phát hiện ra. Những làn cuơng phong xung quanh không làm ảnh hưởng gì đến nó, sợi tóc đong đưa nhẹ nhàng trong làn cuơng phong gào thét. Không ai biết sợi tóc này là cái gì, ngay cả Tả Mạc, một kẻ điên cuồng tầm bảo cũng không thể nhận ra sợi tóc mảnh mai tinh tế kia là cái gì. Đột nhiên Tả Mạc cảm thấy trên tay nhói đau, hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy Tiểu Hăc ở trên tay đang không ngừng lay động cặp râu. Tả Mạc ngạc nhiên trong chóc lát, rồi nét mặt chuyển từ ngạc nhiên sang vẻ vui mừng điên cuồng. Bảo bối! Nhất định là bảo bối nào đó! "Bay về hướng kia!" Tả Mạc hô lớn như xé vỡ cả cổ họng. Sau khi nghe được mệnh lệnh của hắn, thuyền vận chuyển lập tức chuyển hướng, hướng về phía sợi tóc bay tới. Đám người Vi Thắng đều biết rõ tính tình của Tiểu Mạc ca như lòng bàn tay mình, thứ có thể làm cho Tiểu Mạc ca trở lên kích động như thế, hẳn không phải đồ vật bình thường. Vì vậy trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ chờ mong. Quãng đường thoạt nhìn cũng không xa, vậy mà thuyền vận chuyển phải bay trọn một canh giờ mới tới. Khi nhìn sợi tóc ở khoảng cách gần, mọi người mới phát hiện ra một điều, sợi tóc dài hơn so với tưởng tượng của bọn họ, độ dài của nó ước chừng bảy tám dặm, thoạt nhìn thấy nó giống như một dòng sông nhỏ đang chảy trên đồng cỏ bao la, sợi tóc đang nhẹ nhàng phiêu bồng giữa không trung. Khi bọn họ muốn áp sát, sợi tóc dường như cảm nhận được mối nguy hiểm, thân hình đang chậm rãi đong đưa của nó run lên. Đột nhiên, mọi người nhìn thấy sợi tóc phát ra ánh sáng, rồi hóa thành một luồng sáng màu xanh hướng về phía thuyền vận chuyển phi tới nhanh như điện. Đứng trên đầu là Vi Thắng, ánh sáng trong mắt của hắn tăng vọt, trên tay hắn cầm Thí Thần Huyết kiếm từ lúc nào không biết. "Tới hay lắm!" Thí Thần Huyết Kiếm run lên, một đạo kiếm quang màu huyết hồng dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía sợi tóc đánh tới. Hai đạo ánh sáng một xanh một hồng tiếp xúc với nhau ! Oanh! Không gian xung quanh tràn ngập âm thanh như sét nổ, một luồng lực lượng mạnh mẽ phát ra từ vụ nổ lan tới thuyền vận chuyển, khiến thân thuyền run lên rồi bị đẩy lùi về sau mấy trượng! "Ồ!" Trên mặt Vi Thắng hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn biết rõ uy lực một kiếm vừa rồi của mình đến đâu, vậy mà đạo thanh mang kia không hề thua kém kiếm quang của hắn. Sợi tóc run rẩy dữ dội trên bầu trời rồi tỏa ra thanh mang chiếu rọi khắp xung quanh, rồi rơi xuống như một cơn mưa xanh. Con mắt của Vi Thắng trở lên óng ánh như huyết lưu li, không biết từ lúc nào Thí Thần Huyết Kiếm trong tay hắn hiện lên những vết máu loang lổ, hắn ngửa mặt nhìn bầu trời đang đầy rẫy thanh mang rơi xuống như mưa làm người ta sợ hãi, hét dài một tiếng . Một điểm hồng quang chợt bạo phát, từng làn kiếm ý nhuộm đỏ cả không khí xung quanh. Luồng ánh sáng màu đỏ như con chim đầu đàn trong đội chim, còn ở đằng sau Kiếm ý như những sơi huyết hồng nhỏ li ti dầy đặc, trông như một đàn hồng điểu rậm rạp. Trong chớp mặt không gian vang lên những âm thanh rít gào, đàn chim hóa thành một làn sóng màu đỏ ập về phía thanh mang như Tuyết Phong sụp đổ, những thanh âm ti ti làm da đầu người ta run rẩy không ngừng vang lên, rồi bạo phát thành những tiếng nổ lớn. Thủy triều đỏ và cơn mưa xanh gặp nhau! Bầu trời đột nhiên xuất hiện những điểm sáng, dầy đặc như sao trời. Khung cảnh trở lên đẹp đẽ tuyệt vời, khiến người ta nín thở, không gian trở lên yên tĩnh càng tô lên vẻ đẹp đẽ kì bí như ảo giác. Kết thúc sự yên tĩnh là những âm thanh nổ vang không dứt, từng luồng khí lãng (DG: khí sinh từ vụ nổ) đồn dập như thủy triều tràn lên bao trùm mọi người xung quanh. Boong thuyền dưới chân Vi Thắng sụp xuống rồi tan thành bột phấn. Nhưng thân hình của Vi Thắng vẫn ổn định giữa không trung, trên khuôn mặt nghiêm nghị của hắn là cặp mắt óng ánh màu huyết hồng, đôi mắt trở lên sắc bén như muốn đâm thủng cả bầu trời. Hai tay Tông Như hợp lại thành hình chữ thập, hắn nhẹ nhàng tụng niệm thiền kinh, âm thanh của hắn không lớn nhưng đi vào lòng người. "Định!" Đội tàu đang chao đảo trong cơn sóng dữ màu đen như trúng phép định thân, tất cả đều ổn định thân hình không mảy may di động. Càng quỷ dị hơn chính là những luồng sóng biển hung dữ đang không ngừng bốc lên dường như gặp phải một bàn tay vô hình vuốt nhẹ nhàng lên sóng biển khiến nó trở lên an tĩnh hẳn. Mặt biển vửa nãy vẫn còn sôi rào nay trở lên an tĩnh, phẳng lặng như mặt gương. Khi nhìn thấy một kiếm của đại sư huynh, nhiệt huyết của Tả Mạc không ngừng sôi trào, chiến ý trong tim bốc lên không ngớt, đến lúc Tông Như ra tay, hắn không cam lòng là người phía sau, định ra tay xuất thủ, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh sợi tóc có xuất hiện một thân ảnh mơ hồ lại khiến hắn chấn động. A Quỷ ! Lúc này A Quỷ không giống như bình thường, nàng đựoc võ trang đầy đủ, thần binh cụ trang cốt giáp Bất Tử quỷ màu xám óng anh bao phủ toàn thân nàng, khiến nàng giống như một đám mây màu xám đang lơ lửng trong bóng tối vô tận. Thân hình nàng như một bóng u linh lẳng lặng xuất hiện bên cạnh sợi tóc, nhưng hành động tiếp theo của nàng lại khiến Tả Mạc giật mình kinh hãi, nàng dùng tay chộp lấy sợi tóc. "Cẩn thận!" Sắc mặt Tả Mạc đại biến, trở lên nhợt nhạt, dù hắn không biết sợi tóc là vật gì, nhưng tính nguy hiểm của nó mọi người cũng đã chứng kiến qua. Có thể đấu ngang tay với đại sư huynh, dù chỉ là một chiêu, thì nó cũng là vật vô cùng nguy hiểm. Hành động này của A Quỷ quá liều lĩnh rồi! Trong lòng cảm thấy lo lắng, thân hình Tả Mạc như một mũi tên bay nhanh về hướng A Quỷ và sợi tóc . Sợi tóc dường như cũng cảm thấy được nguy hiểm, nên thân hình nó run rẩy kịch liệt, rồi phát ra vài đạo ánh sáng màu xanh bắn về hướng A Quỷ. Thân hình A Quỷ biến mất một lần nữa, làm cho toàn bộ thanh mang đều trượt. Sau đó bàn tay A Quỷ đột nhiên xuất hiện tóm lấy sợi tóc. Sợi tóc trở lên cứng đờ!. Một luồng sương mù màu xanh xám, không ngừng phát ra từ bàn tay A Quỷ, màn sương màu xanh xám dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nhanh chóng lan tràn ra hai đầu của sợi tóc. Chỉ trong chớp mắt sợi tóc biến thành nửa xanh nửa xám. Một luồng khí tức tử vong như toát ra từ địa ngục, khiến cho dù mọi người đang ở xa cũng có cảm giác mình đang ở giũa một bãi tha ma, từng luồng tử vong chi khí màu xám không ngừng bốc lên làm sức sống xung quanh không ngừng tàn lụi. "Đây là. . . "Tả Mạc cảm thấy bất ngờ và sợ hãi, lần đầu tiên hắn thấy thủ đoạn này của A Quỷ. Bất Tử Thần lực không có khí tức như này, chẳng lẽ luồng khí tức màu xám tràn ngập cảm giác tử vong này là của Bất Tử quỷ trên người A Quỷ tỏa ra, Tả Mạc cũng đã nghiên cứu Bất Tử quỷ rất lâu, nhưng có một số chỗ hắn vẫn không thể hiểu được rõ ràng, ví dụ như hắn chưa bao giờ phát hiện ra bên trong Bất Tử quỷ lại tồn tại cỗ khí tức tử vong này. Sự thất bại ảm đạm, tử vong, tiêu tán, hư vô. . . . Trong lòng Tả Mạc không ngừng nổi lên cảm giác như vậy, sự ảnh hưởng của cỗ khí tức này đã khiến hắn cảm thấy khiếp sợ. Cuộc đời hắn cũng đã trải qua nhiều mặt của cuộc sống, cũng giết qua vô số người trên chiến trường nhưng cảm giác nguy hiểm mà cỗ khí tức tử vong này mang đến lại hơn xa những thứ trên. Tả Mạc tin rằng, chỉ cần bị dính một chút sương mù màu xám thôi e rằng những đồ vật bát phẩm trở xuống đều hóa thành tro tàn, hoàn toàn tiêu tán. Nhưng đúng lúc này, một luồng ý niệm khóc lóc cầu xin tha thứ đột nhiên xuất hiện trong lòng mọi người khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Đồng tử trong mắt Tả Mạc đột nhiên mở lớn.