Tâm trí gã tù binh như vẫn đang còn trong mộng, nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra hoàn cảnh của bản thân. Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của những người xung quanh đều không mấy thân thiện, hơn nữa sát khi của bọn họ còn tỏa ra ngùn ngụt, làm trái tim của hắn không ngừng run lên từng cơn. Lại liên tưởng đến vị cao thủ có thực lực khủng bố làm mình hôn mê, hắn biết rằng, lần này bản thân đá nhầm vào thiết bản rồi. "Tại hạ là Lao Đức Quang" Tả Mạc và mọi người liếc nhìn nhau, nhưng không có ai đã từng nghe đến cái tên như vậy. "Đừng có mà dùng cái tên gọi chưa nghe thấy bao giờ để lừa gạt chúng ta, với thân thủ như ngươi, làm gì có chuyện, là một người không có chút tiếng tăm gì như vậy?" Khuôn mặt Tả Mạc nửa cười nửa không, nhìn thẳng vào Lao Đức Quang. Lao Đức Quang cũng biết lúc này không thể mong chờ vào may mắn, cho lên rất sảng khoái nói ra danh tự "Mọi người gọi ta là Vô Ảnh Quỷ Thủ." "Vô Ảnh Quỷ Thủ!"Quản sự thương hội bên cạnh Tả Mạc mở to hai mắt, sắc mặt đại biến, ngẹn ngào hô lên. Khi hắn bắt gặp khuôn mặt của Tả Mạc đang nhìn mình, liền vội vàng giải thích "Vô Ảnh Quỷ Thủ là thần thâu nổi danh ở Cửu Đại Thiền Môn, truyền thuyết có nói qua, hắn đã ra tay thì không bao giờ thất bại. Cửu Đại Thiền Môn dùng cái giá trên trời treo thưởng để bắt hắn, nhưng đến tận bây giờ vẫn không làm gì được hắn. Lần này chúng ta bắt được con cá lớn rồi" Lao Đức Quang nghe thấy những lời quản sự nói, trên mặt hắn lộ lên vẻ tự hào. Tả Mạc nhìn thoáng qua khuôn mặt của hắn rồi cười nhẹ: "Ai yêu, nhìn không ra nha, còn là một tiểu tử thú vị như vậy!" Lao Đức Quang lộ ra vẻ mặt chán nản, nghĩ đến thân phận tù binh của mình, nét ngạo khí trên mặt hắn tiêu tan không còn một chút gì. "Đây là cái gì?" Tả Mạc cầm lấy thanh đồng hoàn rồi đáp qua đáp lại giữa hai tay, sau đó cầm lên lắc đi lắc lại trước mặt hắn: "Đừng có mà lừa dối chúng ta, hình như Lôi Âm tự đang tìm cái này, nếu đem ngươi và món đồ chơi này giao cho bọn họ, có khi Lôi Âm tự ngoại trừ tiền thưởng ra còn thưởng cho chúng ta không ít chỗ tốt ấy nhỉ" Sắc mặt Lao Đức Quang trở lên căng thẳng, nghĩ đến cảnh bản thân bị giao vào tay của Lôi Âm tự, thì kiểu gì cũng sống không bằng chết. Nhìn thấy vẻ mặt không mấy thân thiện của đối phương, còn mang theo vài phần cay độc, hắn lập tức bỏ qua tất cả dự tính trong đầu, thành thật khai báo: "Đúng vậy, Lôi Âm tự đang tìm kiếm đồ vật này, nó chính là tín vật của một di chỉ Viễn cổ" "Tín vật di chỉ viễn cổ?" Tả Mạc nheo mắt lại, tất cả những người quen thuộc với hắn đều biết, đây là biểu hiện khi hắn cảm thấy hứng thú. Đằng nào cũng khai ra rồi, Lao Đức Quang quyết định khai bằng hết: "Đúng vậy! Cửu Đại Thiền Môn phát hiện ra một Viễn Cổ di chỉ, nhưng xung quanh di chỉ có bao bọc bởi một loại lực trường kì lạ, nếu không có tín vật thì không thể nào bước vào. Tổng cộng có tất cả mười ba kiện tín vật, tất cả đều là những tàn kiện thần binh. Sau khi phát hiện ra di chỉ không lâu, một vị đại sư xem bói đã suy tính ra thời gian di chỉ mở cửa, đó là một tháng sau" "Mười ba kiện tín vật? Sao lại có nhiều tín vật như vậy chứ?" Tả Mạc cười nhạt nhìn Lao Đức Quang. Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười của Tả Mạc, Lao Đức Quang lại nổi lên cảm giác rợn hết cả gai ốc, hắn cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh rồi nói: "Ta cũng không biết. Những tàn kiện thần binh này đều là những đồ tìm được xung quanh di chỉ, tông cộng là mười ba món. Cửu Đại Thiền Môn phân chia mỗi môn phái một món, còn bốn kiện còn lại rơi vào tay ai thì ta không biết" "Chỉ vì một món tín vật của di chỉ viễn cổ mà cũng khiến Lôi Âm tự lo lắng như vậy ư? Ta không tin" Tả Mạc lắc đầu. Lao Đức Quang cũng cuống lên: "Một số thông tin về di chỉ Viễn cổ này đã bị điều tra ra. Bên trong nó có một kiện bao bối mà ai cũng không thể cự tuyệt, vì thế lôi Âm tự mới lo lắng như vậy" "Bảo bối gì?" Tả Mạc cười rất dụ người. Bảo bối. . . Ah, Hai chữ này làm người ta kích động cỡ nào a! Thần sắc Lao Đức Quang trở lên nghiêm túc: "Một phôi thai của Viễn Cổ Thần Binh còn nguyên vẹn!" Đôi mắt của Tả Mạc phát ra hào quang làm người ta sợ hãi, vẻ vui vẻ trên khuôn mặt biến mất không còn gì, hắn trầm giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Lao Đức Quang trắng bệch, cuối cùng thì hắn cũng biết vì sao người này lại đem đến cho hắn cảm giác nguy hiểm như vậy. Thực lực của người này cường đại hơn so với tưởng tượng của hắn, giống như một cái đầm sâu không thấy đáy vậy. Áp lực cường đại ép tới làm hắn có cảm giác không thở nổi. Đối phương như một con sư tử hung mãnh, đang gầm gừ trước mặt hắn, thậm chí hắn có thể nhìn thấy từng vết máu ở trên chiếc răng nanh sắc nhọn. "Là một kiện phôi thai của thần binh viễn cổ được bảo tồn nguyên vẹn". Thanh âm của Lao Đức Quang cũng trở lên run rẩy: "Tuy không biết nó đựoc bảo tồn bằng cách nào, nhưng tin tức này chắc không sai" Hắn vô ý thức nuốt nuốt nước bọt, rồi miễn cưỡng nói: "Mỗi một kiện tín vật, chỉ có thể mang theo năm người đi vào. Ngoại trừ mỗi môn phái trong Cửu Đại Thiền Môn đều thu được một cái, còn bốn kiện tín vật bị biến mất kia, cũng có khả năng đã rơi vào tay Cửu Đại Thiền Môn. Thêm một kiện tín vật có nghĩa là mang thêm được nhiều người hơn, cho lên hy vọng đạt được bảo vật lại càng lớn hơn." "Vì sao chỉ mang theo được năm người?" Tả Mạc lạnh giọng hỏi. "Không biết, nghe nói có một cấm chế thời viễn cổ để lại giới hạn như vậy, ta nghe thấy tất cả mọi người đều nói như vậy." Lao Đức Quang lắc đầu, nhưng hắn sợ làm Tả Mạc nổi giận lên vội vã nói: "Những tin tức này rất đáng tin, nếu không, những đại môn phái kia không liều mạng để tìm những tín vât như vậy. Kiện tín vật này là đồ vật mà Lôi Âm tự đoạt được trên tay người khác, tính đến bây giờ nó đã qua tay bẩy chủ nhân rồi, còn kết cục của những chủ nhân đều là đột tử..." Bỗng nhiên hắn nhận ra những điều mình vừa nói có điểm không hợp lí chút nào, vì vậy gương mặt của hắn lại trắng thêm vài phần, hắn có gắng tranh thủ thời gian để giải thích: "Không phải ta dọa các ngươi..." Tả Mạc cũng chẳng thèm để ý, từ cách nói chuyện của Lao Đức Quang cũng có thể thấy hắn không hề nói dối. Nếu như vô tình dính vào chuyện này, người khác có thể tò mò muốn biết Viên cổ di chỉ có gì, nhưng đối với Tả Mạc thì không như vậy, những đồ vật của Viễn cổ di chỉ hắn đã nhìn thấy rất nhiều rồi. Nhưng một kiện phôi thai của Viễn cổ thần binh được bảo tồn nguyên vẹn, lại làm cho tim hắn không thể không chế được mà nhảy lên liên tục. Thần Binh cụ trang, khi vừa ra đời lập tức nhẩy lên đứng đầu tất cả các loại trang bị. Khi luyện chế Khuynh Thành và Túng Hỏa Phạm gần như phải đem toàn bộ tài sản của Mạc Vân Hải vét sạch, những tài liệu đỉnh giai và trân quý bị hao hụt gần như không còn. Những tài liệu này không thể mua đựoc bằng tinh thạch, cho dù hiện tại Mac Vân hải có giầu chảy mỡ cũng không có cách nào thu gom những tài liệu đỉnh giai. Mà nhưng tài liệu đỉnh giai này đều là những nguyên liệu cơ bản để chế tạo phôi thai của thần binh. Nếu sử dụng thủ pháp Điệp binh chi thuật để luyện chế phôi thai, thì phôi thai chỉ đạt đựoc cấp bậc chuẩn Thần Binh, khoảng cách giữa chuẩn thần binh và thần binh là một con hào rộng không thể vượt qua. Chính vì vậy cho dù Tả Mạc và Kim Ô doanh có nghiên cứu ra vô số cách, vẫn không thể luyện chế ra được Thần Binh cụ trang đích thực. Tả Mạc đường đường là lão đại của Mạc Vân Hải vậy mà không có nổi một kiện Thần Binh cụ trang, vì vậy trong lòng Tiểu mạc ca khó chịu vô cùng. Tìm kiếm tài liệu đỉnh giai, đã trở thành nhiệm vụ lâu dài của Mạc Vân Hải, nhiệm vụ này có mức thưởng cực lớn, nhưng hãy nhìn tiến độ trước mắt mà xem, vẫn còn xa vời lắm. VÌ vậy Thần Binh cụ trang của Tiểu Mạc ca vẫn còn xa lắm mới có thể hoàn thành. Hôm nay, khi nghe thấy trong di chỉ viễn cổ có phôi thai thần binh còn nguyên vẹn, trong lòng Tả Mạc khẽ động. Kiện phôi thai thần binh này có hấp dẫn trí mạng đối với Tả Mạc. Càng thuận lợi hơn khi một kiện tín vật chỉ có thể mang theo năm người. Điều này có nghĩa là, có thể tiến vào trong di chỉ đều là những thế lực có vũ lực cường đại. Nếu như so đấu về phuơng diện vũ lực đỉnh cao, Tiểu Mạc ca luôn tin tưởng vào những người xung quanh mình! Ánh mắt Tả Mạc nhìn sang những người xung quanh, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ hưng phấn. Hiển nhiên mọi người đều biết được giá trị của phôi thai thần binh. Chỉ cần nhận được tin tức của Thần Binh phôi thai cũng không uổng chuyến đi lần này. "DI chỉ ở chỗ nào?" Tả Mạc hỏi. "Ở trong địa bàn của Liên Tôn tự, có một giới tên là An Diệu Giới, đó chính là nơi phát hiện ra di chỉ." Lao Đức Quang thành thật nói. Tả Mạc quay sang quản sự, quản sự hiểu ý, vội vàng nói: "Liên Tôn tự có An Diệu Giới là sự thật, nếu như muốn tới đó chúng ta phải tăng tốc. Chẳng may Lôi Âm tự đóng cửa Truyền Tống Trận thì chúng ta sẽ gặp phiền toái không nhỏ" "Đóng cửa Truyền Tống Trận?" Tả Mạc nhíu mày. Quản sự giải thích: "Hiện tại chúng ta muốn đi tới Liên Tôn tự, phải trải qua một lần Truyền Tống Trận. Nếu như Truyền Tống Trận kia bị đóng cửa, chúng ta cũng có thể đi đường khác, nhưng nếu đi đường đó phải mất hơn một tháng, trừ khi..." Tả Mạc hỏi tiếp: "Trừ khi làm sao?" "Trừ khi đi qua con đường trên biển đen!" Nói đến đây, trên mặt quản sự lộ lên vẻ sợ hãi. Tả Mạc cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn liền liếc nhìn sang Lao Đức Quang, thấy khuôn mặt của hắn cũng lộ lên vẻ kinh hoàng "Chẳng lẽ nơi này có nguy hiểm gì?" Tả Mạc tò mò hỏi. khuôn mặt quản sự lộ lên vẻ hoảng loạn, dường như hắn đang nhớ đến những kí ức đáng sợ trước kia. Thanh âm của hắn cũng trở lên mê mang: "Ước chừng vào quãng thời gian mười năm trước, khi ấy ta có tới con đường trên biển đen một lần. Lúc ấy ở đó Lôi Âm tự đang có xung đột với môn phái khác, cho lên đã đóng cửa Truyền Tống Trận. Mà trên thuyền của ta lúc đó có mua Bách Diệp Tâm Đàm, bởi vì Bách Diệp Tâm Đàm chỉ có thể bảo quản được một tháng, bất kể là dùng phương pháp gì, nếu trong vòn một tháng chưa giao được hàng thì Bách Diệp Tâm Đàm sẽ bị tàn lụi không còn chút giá trị nào nữa. Vì mua một trăm gốc Bách Diệp Tâm Đàm này mà thương đoàn phải bỏ ra một nửa gia tài, cho nên lộ trình lần này bắt buộc phải thành công. Khi thấy Truyền Tống Trận bị đóng cửa, chúng ta đành phải cắn răng lựa chọn con đường đi qua biển đen." "Sau đó thì sao?" Tằng Liên Nhi tò mò hỏi. Quản sự cưởi thảm: "Lúc ấy trên tầu có hơn hai trăm người, vậy mà sau khi thoát khốn chỉ còn lại mười chín người." Mọi người đều cảm thấy chấn động, không ai có thể ngờ đựoc số người sống sót chỉ còn lại một phần mười. "Mặc dù chúng ta cũng biết con đường trên biển đen rất nguy hiểm, nhưng chuyến đi kia có liên quan đến sinh tử tồn vong của thương hội, cho lên lão bản bỏ ra một số tiền lớn để nhờ một cao thủ Phản Hư Kỳ có quan hệ không tệ với chúng ta đi theo hộ tống." Quản sự bình thản tự thuật lại, nhưng mỗi từ ngữ khí của hắn nói ra đều khiến mọi người khiếp sợ. "Chẳng lẽ cả cao thủ Phản Hư Kỳ cũng không thể bảo hộ các ngươi an toàn sao?" Tằng Liên Nhi không nhịn đựoc lại hỏi lần nữa, Phản Hư Kỳ cũng tương đương với Soái giai ở Ma giới, có cao thủ như Soái giai hộ tống vậy mà thương vong vẫn kinh người như vậy, chứng tỏ nguy hiểm gặp phải rất là khủng khiếp. "Vị cao thủ Phản Hư Kỳ cũng không còn sống sót" Quản sự cắn răng nói, khuôn mặt của hắn trở lên vặn vẹo, những ký ức khủng khiếp một lần nữa hiện ra trong đầu hắn khiến sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy Đên lúc này mọi người xung quanh không còn giữ được bình tĩnh, sắc mặt mỗi người đều biến đổi. Địa phương có thể chôn vùi cao thủ Phản Hư Kỳ, cũng có uy hiếp cực lớn với họ. Trong mắt Tả Mạc hiện ra một tia kinh mang: "Toàn đội tăng tốc! Dùng tốc độ nhanh nhất, đến chỗ Truyền Tống Trận!" Tất cả mọi người đều không dám thờ ơ, ai cũng đẩy nhanh tốc độ, làm tốc độ của cả đội ngũ được gia tăng đáng kể. Sau mấy ngày liên tục phi hành, cuối cùng bọn họ cũng đến đựoc Truyền Tống Trận, xung quanh Truyền Tống Trận đựoc bố trí vô số Chiến bộ đang canh gác, mật độ chiến bộ dầy đặc. Còn Truyền Tống Trận lại ảm đạm không phát ra chút ánh sáng nào, hiển nhiên nó đã hoàn toàn bị phong bế. Lôi Âm tự cũng dự đoán đựoc bọn họ đi qua đây lên đã chuẩn bị sẵn rồi. Sắc mặt mọi người trở lên vô cùng khó coi! Đáng chết!