"Tại hạ là Minh Nguyệt Dạ không biết Đại sư Tiêu Vân Hải có ở đây không?" Nữ tử đẹp như tiên mỉm cười nói. Tuy rằng thái độ của nàng rất thân thiện nhưng vẫn để lộ ra uy phong lẫm liệt làm cho người khác không thể sinh ra tâm tư trái lệnh. Một âm thanh sâu kín như từ trong đêm tối vang lên: "Đại sư không có thời gian đâu, ba ngày nữa các ngươi hãy đến đây?" Lúc gần sáng, ánh sáng nơi chân trời dần đần lóe lên xua tan đi bóng tối của màn đêm. Nhưng chỗ mà Tằng Liên Nhi đang đứng lại giống như hư không tĩnh mịch không thấy điểm cuối. Nàng xinh đẹp trầm tĩnh đứng ở đấy, chiếc váy dài màu đỏ chấm xuống đất, khí chất của nàng không giống với hơi thở mạnh mẽ cường mãnh của Minh Nguyệt Dạ, mà lúc ẩn lúc hiện khó có thể suy xét. Trên mặt Khoái An hơi nóng lên, hắn là một tên Soái giai nhưng khi vừa đối mặt với đối phương lại bị khí thế của đối phương làm cho sợ hãi, vì thế hắn không nhịn nỗi mà cảm thấy nhục nhã hổ thẹn. "Đã sớm nghe nói qua Tằng tiểu thư là bông hoa của danh môn, hôm nay được gặp mặt thì quả nhiên là danh bất hư truyền." Minh Nguyệt Dạ mỉm cười nói, nàng có đôi mắt sáng rực cùng với hàm răng trắng tinh, phong hoa tuyệt thế. Tằng Liên Nhi chỉ cười cười rồi nói: "Sao có thể so với tài năng của tỷ tỷ được, quyền lực nắm trong tay chỉ dưới một người mà trên vạn người. Tùy tiện nói một câu liền có vô số anh hùng cam tâm tình nguyện xông vào dầu sôi lửa bỏng." Minh Nguyệt Dạ lại mỉm cười rồi quay mặt sang đánh giá Thanh Hoa Tuyết, trong mắt nàng hiện lên một tia dị sắc nói: "Có phải là Thanh Hoa Tuyết không?" "Thanh Hoa Tuyết bái kiến Minh Trưởng lão." Thanh Hoa Tuyết hơi cúi người hành lễ. "Thanh Hoa gia thật sự là có mắt không tròng a, đáng tiếc thật" Minh Nguyệt Dạ than nhẹ một tiếng rồi lập tức nhìn chằm chằm vào Thanh Hoa Tuyết nói: "Đúng lúc ta còn đang thiếu một trợ thủ, nếu như ngươi chấp thuận thì sau này có thể làm việc bên cạnh ta." Thanh Hoa Tuyết ung dung nói: "Đa tạ Trưởng lão đã xem trọng nhưng mà Thanh Hoa Tuyết năng lực thấp kém cho nên không thể gánh vác được trọng trách nặng nề này". "Hừ ! không biết tốt xấu !" Một lão già bên cạnh Minh Nguyệt Dạ có thần thái ngạo mạn hừ lạnh nói tiếp: "Khó trách sao Thanh Hoa gia suy tàn, thật đáng đời!" Thanh Hoa Tuyết cũng chỉ điềm đạm cười cười, dường như không nghe được câu nói này. Bỗng nhiên, một u ảnh trên không trung lóe lên! Lão già kia chỉ cảm thấy hoa mắt rồi đột nhiên có một vật gì đó hiện lên trước mắt, lão già sau khi kinh hãi liền phẫn nộ quát lên: "Thật to gan!" Lão già phẫn nộ đến cả râu tóc đều dựng lên, năm ngón của tay phải vẫy lên liên tiếpn bắn ra mấy đạo hào quang màu xanh lá, chúng như những mũi tên rời cung mà đánh tới trước mặt! Cùng lúc đó một cái lồng hào quang giống như ngọc lưu ly bao vây hắn vào bên trong. Phốc phốc... ! Khi hào quang màu xanh lá va chạm với hư ảnh thì lập tức vỡ ra thành một chùm ánh sáng như sương mù. Sắc mặt lão già đại biến, hắn đang muốn tiếp tục đối phó thì hư ảnh đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, khiến cho hắn không nén được mà giật mình. Nhưng sau một khắc thì hư ảnh đột nhiên từ không trung hiện ra ở bên cạnh lồng hào quang. Hắn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào mà chỉ có thể trơ mắt nhìn hư ánh đang trùng trùng điệp điệp đánh lên lồng hào quang. Binh! Âm thanh vỡ vụn vang lên trong trẻo, nhưng ở trong tai hắn lại như tiếng sấm sét. Lực lượng kinh người mãnh liệt ập tới như muốn dời non lấp bể, hắn bay ra ngoài hơn mười trượng giống như cánh diều bị đứt dây. Tằng Liên Nhi giống như một người vô sự, lập tức xoay cỗ tay trắng tinh của nàng mà thu hồi lại tay áo mềm mại như nước rồi nhẹ nhàng nói: "Đại sư đang bế quan mọi người nói nhỏ một chút". Khoái An mở to hai mắt ra, hắn dường như không dám tin! Nàng cũng dám trực tiếp động thủ với Trưởng Lão Hội của Yêu tộc... Thanh Hoa Tuyết chỉ hơi ngẩn ra nhưng vẻ mặt vẫn như trước, tâm tình nàng giống như là mặt nước trong hồ vậy. Tĩnh mịch, một mảnh tĩnh mịch! "Thần lực!" Âm thanh trầm thấp khàn khàn của một gã Trưởng lão Yêu tộc khác vang lên, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tằng Liên Nhi nói: "Nghe đồn đại rằng Tằng tiểu thư tu luyện Nguyệt Lượng Thần lực, biến hóa khó lường. Hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt. Nhưng mà, Tằng tiểu thư có địch ý mãnh liệt với chúng ta như vậy thật sự là vượt ra ngoài dự liệu của chúng ta". Tằng Liên Nhi yếu ớt cười cười như đóa hoa dạ lý nở rộ rồi nói: "Chẳng lẽ các ngươi tới uống trà sao?" Gã Trưởng lão Yêu tộc này liền đơ mặt ra. Khoái An như ở trong mộng tỉnh lại, thần sắc hắn ngưng trọng mà chậm rãi lấy ra Ma binh, đúng là thanh Lam Manh mà Tả Mạc vừa mới luyện chế được! Minh Nguyệt Dạ lại không chú ý đến sự giằng co của hai bên mà ý tứ hàm xúc sâu xa nói: "Bất kể là Tiêu Vân Hải hay là Tiếu Ma Qua cũng đều tốt, dù sao mục tiêu của chúng ta cũng chỉ là Thiên Sứ Cụ Trang. Theo ta biết thì cũng có không ít người ham muốn truyền thừa Thần lực của mấy vị đấy". Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng cười nói: "Phải xem bọn hắn có bản lãnh này không đã". "Nói đúng" Minh Nguyệt Dạ cũng không hề phản bác. Nàng bỗng nhiên xòe bàn tay ra, lập tức có mấy chùm sáng tựa như rong rêu mọc ra từ lòng bàn tay nàng rồi lớn dần lên, lượn lờ đong đưa trong gió. Âm thanh yếu ớt của Tằng Liên Nhi vang vọng bên tai mọi người: "Biết rõ rồi, thì ra các ngươi cũng đã nắm giữ được Thần lực". "Nếu như Đại sư chấp nhận bán Thiên Sứ Cụ Trang thì chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho Đại sư. Chúng ta chỉ cần Thiên Sứ Cụ Trang mà thôi" Minh Nguyệt Dạ nhìn nàng một cái. Tằng Liên Nhi rẽ rẽ mái tóc ở trên trán rồi nhỏ nhẹ nói: "Chỉ với mấy người các ngươi thì e rằng không đủ rồi". "Ta dám nói ra lời này thì tự nhiên là có vài phần nắm chắc" Minh Nguyệt Dạ không hề né tránh ánh mắt hoài nghi của Tằng Liên Nhi. Ngữ khí của nàng không cao nhưng mà vẻ tự tin tràn đầy và mạnh mẽ lại làm cho người khác không thể sinh ra chút hoài nghi nào. "Bán cho ai mà không phải là bán chứ?" Tằng Liên Nhi hé miệng cười rồi lại nói: "Nhưng mà với tính tình của Đại sư thì món Chuẩn Thần binh này chắc chắn là có giá không rẻ đâu". Chuẩn Thần binh ! Ba chữ kia rõ ràng đã kích động mạnh vào thần kinh của các Trưởng lão Yêu tộc, tuy sắc mặt bọn hắn như thường nhưng mà sự biến hóa của ánh mắt lại không thoát được cặp mắt của Tằng Liên Nhi. "Chuẩn Thần binh cũng tốt mà Thần binh cũng được, cuối cùng thứ ta quan tâm vẫn là giá cả" Thần sắc Minh Nguyệt Dạ như thường rồi nói tiếp: "Không biết ngươi có thể thay mặt Đại sư ra giá được không?" "Không thể" Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng cười. "Vậy thì mời Đại sư ra giá đi" Minh Nguyệt Dạ trực tiếp nói. "Thật xin lỗi, Đại sư đang bế quan, phải mất ba ngày nữa. Ba ngày sau lại mời các vị đến vậy" Tằng Liên Nhi nói. "Ba ngày ?" Minh Nguyệt Dạ lắc đầu nói: "Chúng ta không thể đợi lâu như vậy được." "Vậy thì hết cách rồi." Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng lắc đầu. Trên mặt Minh Nguyệt Dạ nở ra một nụ cười nói: "Vậy thì xin lĩnh giáo Nguyệt Lượng Thần lực của Tằng tiểu thư một chút, Từ Trưởng lão làm phiền ngươi rồi!" Vị Trưởng lão có âm thanh trầm thấp lúc nãy gật đầu rồi chậm rãi bước ra khỏi hàng ngũ và trầm giọng nói: "Bộ lạc Nguyệt Lượng ở thời xa xưa cũng là một bộ lạc có tiếng tăm lẫy lừng, Nguyệt Lượng Thần lực cũng trở thành một trường phái riêng biệt, hôm nay có thể lĩnh giáo thì đúng thật là rất vinh hạnh". Tằng Liên Nhi đang muốn mở miệng thì một âm thanh bỗng nhiên vang lên: "Sao có thể làm phiền đến Tằng tiểu thư được, để ta đánh trận đầu cho". Khoái An cầm theo thanh Lam Mang, thần sắc hắn vừa lãnh đạm vừa nghiêm túc. * * * Tả Mạc động thủ cực nhanh giống như một đạo hư ảnh thỉnh thoảng bay đi lướt tới. Từng đạo hào quang làm người khác cảm thấy hoa mắt từ trong tay hắn trút xuống như nước chảy, tất cả đều chui hết xuống dưới mặt đất. Bố trí cầm chế phức tạp như vậy thì có yêu cầu cực cao, những phù văn cùng với ma văn liên quan đến nhau thì không thể kể hết, cho dù là Tả Mạc cũng không thể không tập trung tinh thần cho thật tốt. Nếu như người khác mà nhìn được một màn này của hắn thì nhất định sẽ kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Mặt đất đã hoàn toàn thay đổi, khắp nơi đều có thể thấy được phù văn cùng ma văn rất phức tạp mà tinh tế. Âm khí ở bốn phía cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng nên thỉnh thoảng lại hình thành ra một số luồng khí xoáy nhỏ. Thần sắc Tả Mạc nghiêm túc, hắn không dám có chút phân tâm. Hắn biết rõ là thời gian rất quý giá. Vương Cấm Thương Khung chính là át chủ bài lớn nhất để hắn đối phó với những cao thủ kia cho nên hoàn thành càng sớm thì hắn càng nhanh có được còn át chủ bài này. Phạm vi trong mẫu vẽ của Vương Cấm Thương Khung vốn là năm trăm dặm. Nhưng Tả Mạc lại gom chúng rút lại chỉ còn trong phạm vi năm mươi dặm mà thôi, như vậy mới có thể khiến cho uy lực của nó được tăng cường hơn nữa. Nhưng mà làm thế cũng đồng nghĩa với độ khó khi bố trí cũng bị gia tăng mãnh liệt. Vầng trán của Tả Mạc bị dính đầy một lớp mồ hôi. Nhưng mà hắn không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, hào quang trong mắt hắn lóe lên kinh người. Áp lực mạnh mẽ thế này lại làm cho hắn chuyên tâm hơn bao giờ hết, hắn đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái tập trung tinh thần cao độ và tràn đầy dũng khí. Tư duy của hắn chưa bao giờ sinh động như lúc này, tâm thần cũng chưa khi nào kỳ ảo trong sáng như bây giờ. Thủ pháp của hắn lại im lìm mà sinh ra biến hóa, rồi cầm chế do hắn bố trí ra cũng dần dần xảy ra biến hóa. Tả Mạc quá tập trung tinh thần nên không chú ý được điều này. Thủ pháp của hắn lướt nhanh tựa như ý nghĩ của hắn vậy, nhìn vào thật giống như một loại bản năng của hắn vậy. Cầm chế đã hiện ra hình thức ban đầu. Âm khí bị xáo động càng kịch liệt hơn, đại lượng âm khí từ trong chỗ sâu của Phần Quỷ Cương tuôn ra tiến nhập vào khu vực mà Tả Mạc đang bố trí cấm chế. Tả Mạc rất nhạy bén nên chú ý ngay điều đó, nhưng mà tâm thần của hắn lúc này đều đặt hết lên trên cấm chế. Phản ứng đầu tiên trong đầu hắn chính là làm sao để lợi dụng những luồng âm khí dày đặc kinh người này. Theo bản năng, thủ pháp của hắn lại xảy ra biến hóa. Càng ngày càng nhiều âm khí từ chỗ sâu bên trong Phần Quỷ Cương cuồn cuộn tuôn ra, nó cứ đua nhau thành từng đoàn rồi từng đoàn trước chạy sau đuổi, tưởng chừng như là vĩnh viễn không có điểm dừng vậy. Âm khí mãnh liệt tăng lên khiến cho Tả Mạc càng thêm phấn khởi. Âm khí dày đặc này chính là lực lượng tuyệt hảo nhất có thể lợi dụng. Mà âm khí dày đặc kinh người như vậy thì những lúc bình thường muốn tìm cũng khó có thể thấy được, bởi vì chúng hết sức hiếm thấy. Một tia chấn động nhỏ không rõ ràng mấy nổi lên ở trong chỗ sâu của Phần Quỷ Cương. Ta Mạc không hề để ý tới, nhưng A Quỷ lại đột nhiên ngẩng đầu, tử mang trong mắt nàng chớp động ra, nàng lặng lẽ biến mất ở trong vùng âm khí mà không một tiếng động. A Quỷ phi hành được khoảng hai mươi dặm liền dừng lại. Ở cách nàng không xa có một cái hố sâu đi thông xuống lòng đất, âm khí dày đặc chính là dũng mãnh tuôn ra từ chỗ này. Khi âm khí nơi cửa động dày đặc này đến gần tựa như hiện ra vùng tối đen giống như mực vậy. Sự rung động của mặt đất chỗ này cũng càng trở nên rõ ràng hơn. Tần suất của mỗi lần rung động là khoảng mười nhịp thở. Bỗng nhiên tử mang trong mắt A Quỷ lóe lên, thân hình nàng chợt nhào về phía trước. Một con Lệ Quỷ vừa mới từ trong cửa động chui ra, thân hình nó được che phủ bởi quầng khói đen, nên khi nó ẩn bên trong âm khí dày đặc này rất khó phát hiện ra. A Quỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng nó, rồi tử mang lập tức bao phủ lấy bàn tay rồi chui vào thẳng vào trong cơ thể nó. Âm khí dày đặc như mực này không hề ảnh hưởng đến A Quỷ. Thân thể Lệ quỷ đó chợt ngã ngay tại chỗ, tử mang giống như ngọn lửa nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể nó, trong nháy mắt toàn thân Lệ quỷ bị bao phủ trong ngọn lửa màu tím. Ngọn lửa màu tím này cực kỳ mãnh liệt đến nỗi Lệ quỷ còn chưa kịp tru lên thì đã hóa thành tro bụi. Đến khi Lệ quỷ bị đốt cháy gần như không còn gì nữa, cuối cùng chỉ vãi ra đó một đám âm khí rất tinh thuần. A Quỷ há mồm khẽ hút lấy, lập tức đám âm khí này bị cuốn vào trong cơ thể nàng. Một lát sau A Quỷ mới mở to hai mắt, tử mang trong mắt lại rực sáng hơn một chút. Lại có một con Lệ quỷ từ trong cửa động có âm khí mãnh liệt này chui ra. A Quỷ vẫn làm giống như vừa rồi. Thân hình A Quỷ như ma mị, động tác thì nhanh như điện hơn nữa lại không bị ảnh hưởng bởi âm khí. Thường thường Lệ quỷ chưa kịp phát giác ra được chuyện gì thì đã bị nàng đánh trúng. Mỗi một con Lệ quỷ bị Bất Tử Thần lực thiếu đốt thành một đám âm khí tinh thuần đều bị A Quỷ hút vào trong cơ thể. Liên tiếp thu được hơn mười luồng âm khí, tức thời tử mang trên tay A Quỷ dần dần biến ảo thành ngọn lửa màu tím. Lại giống như lúc trước, thân hình A Quỷ lại lần nữa biến mất, bàn tay được bao phủ bởi ngọn lửa màu tím nhanh như điện mà chui vào bên trong âm khí. Nhưng sau một khắc thì ngọn lửa màu tím trong mắt A Quỷ lóe lên. Phanh! Bỗng nhiên xuất hiện một lực lượng khổng lồ từ bàn tay truyền đến, làm cho thân hình A Quỷ lóe lên rồi nhanh chóng lùi về phía sau, ngọn lửa màu tím trong hai mắt nàng chớp lóe mà nhìn chăm chú vào cửa động. Khí lưu ầm ầm quét sạch sẽ âm khí nơi cửa động làm lộ ra chân dung của kẻ vừa mới đến.