Hồ nước màu đen dần dần trở nên trong sáng, nước hồ trong suốt nhìn sâu đến tận đáy và trong veo tựa như không có pha chút tạp chất nào. Một thanh chủy thủ màu đen nằm yên tĩnh dưới đáy hồ khiến cho đám Ma Binh sư đều há hốc mồm, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn vào đó, không ngờ ở trên tay của Đại sư Ma Binh sư này chỉ cần vài thứ tài liệu cấp thấp thôi, đã có thể biến hóa thành nhiều dạng khác nhau. Cánh tay Tả Mạc run nhẹ một cái, thanh chủy thủ trong ao đột nhiên bay lên khỏi mặt hồ rơi vào trong tay hắn. Bây giờ mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra ở đuôi thanh chủy thủ có một đường tơ mỏng màu xám mà mắt thường khó có thể thấy được, người thông minh vừa thấy qua lập tức liên tưởng đến ngay Bạch Mộc Cốt đó đã bị làm mất đi thuộc tính. Các chi tiết của chủy thủ được Tả Mạc xử lý khá hoàn mỹ, mặt ngoài thanh chủy thủ phủ một lớp Ma văn tinh tế lạ thường, lưỡi chủy thủ lại mỏng như giấy khiến cho người ta khi nhìn qua nó tựa như đang thưởng thức một món đồ mỹ nghệ chứ không phải là loại hung khí giết chóc nào cả. Tả Mạc cũng chưa dùng tới những Ma văn cấp cao, bởi vì những loại tài liệu cấp thấp này không thể thừa nhận được Ma văn cao cấp. Do đó Ma văn trên các loại chủy thủ đều được các Ma Binh sư ở đây nhận diện ra khá dễ dàng, nhưng loại tổ hợp Ma văn do Tả Mạc lựa chọn quả thật đã khiến cho họ phải đau đầu suy nghĩ. Đặc tính của Băng Lam Thạch một khi đã hoàn toàn được kích phát, sẽ khiến cho thanh chủy thủ mang thuộc tính "Băng hàn", nhưng Tả Mạc đã sử dụng một ít Ma văn để che dấu đi khí tức "Băng hàn" đó, nếu như chưa cầm tận tay thanh chủy thủ này thì không thể phát giác ra chút khí băng hàn nào cả. Bạch Mộc Cốt làm tăng thêm độ dẻo dai, thêm vào tính chất "Mộc ti" đã được Tả Mạc tận dụng triệt để, vì thế khuyết điểm thô cứng của gỗ cũng được hắn dùng Ảnh Hóa Dịch để xử lý nốt, do giúp tăng thêm tính cứng rắn nên khiến cho nó càng khó bị phát giác ra. Còn Đồng Huy Tinh có tác dụng như một chất dẫn, nay hắn dùng làm kiếm phôi, càng giúp cho kiếm phôi dễ dàng thích hợp hơn với sự thay đổi của chuyển hóa trạng thái. Chủ thể của kiếm phôi được ảnh hóa Ma văn nên khiến cho nó có khả năng từ thực thể hóa thành ảo ảnh. Lưỡi thanh chủy thủ cũng được Tả Mạc thiết lập Ma văn Phá Giáp vốn có tương thích với Ma văn Hàn Băng, vì thế các Ma văn đồng thời có thể trợ lực lẫn nhau. Lớp Ma văn của chuôi chủy thủ này được đặt tên là "Tâm Ý Tương Thông", bởi vì có thể giúp tăng thêm độ thuần thục cho người sử dụng với thanh Ma binh này. Khi thanh chủy thủ này về sau được truyền bá rộng rãi cho đám Ma Binh sư, thì tất cả mọi người xem qua đều bị thanh Ma binh tinh xảo này là cho chấn động không thôi. Ma binh cấp Thống lĩnh. Quả nhiên đây chính là một thanh Ma binh rất thích hợp cho việc ám sát, nếu như đem nó đi đấu giá thì cũng có thể kiếm được cỡ hai trăm vạn ma bối, trong khi chi phí vốn liếng bỏ ra lại chưa tới sáu trăm ma bối nữa. Quả không hổ danh Đại sư mà ! Những Ma Binh sư này đã hoàn toàn bị Tả Mạc dùng thủ đoạn thần kỳ triệt để chấn trụ, có thể dùng những tài liệu cấp thấp chỉ có giá trị khoảng chừng sáu trăm ma bối, mà luyện chế ra được Ma binh cấp Thống lĩnh có trị giá vượt quá hai trăm vạn ma bối như thế này, quả thật thủ đoạn như vậy chỉ có thể sánh ngang với quỷ thần mà thôi. Nhưng kỳ lạ là từ đầu đến cuối bọn họ đã trực tiếp chứng kiến hết tất cả, rõ ràng Tả Mạc không hề dấu diếm điều gì, từ công đoạn chế tác đến cả quá trình khắc Ma văn đều không bỏ sót chút nào, dẫu là như thế nhưng rốt cuộc bọn họ cũng không thể luyện chế lại được. Có thể bố trí Ma văn lên những chi tiết rất nhỏ trên thanh chủy thủ, thì ngay cả một số Ma Binh sư cấp trung và cấp cao cũng chưa chắc đạt được trình độ đó, chứ nói chi đám Ma Binh sư cấp thấp này. Nhưng quả thật là thanh Ma binh nhỏ bé này đã giúp cho bọn họ mở mang tầm mắt rất nhiều, cho dù là liên quan đến ý tưởng luyện chế của Tả Mạc, hay phương thức sử dụng Ma văn đều khác xa một trời một vực so với cách thức truyền thống của Ma Binh sư từ trước đến giờ. "Thanh Ma binh này thật tốt !" Cơ Lệ Ngữ đột nhiên cất tiếng khen ngợi, thanh âm nàng mềm mại ôn nhu vô cùng dễ nghe. "Cơ tiểu thư khen sai rồi" Tả Mạc liền đáp lễ với đối phương, dù sao hắn cũng còn nhớ tới lời giới thiệu về nàng của Thang Thần trước đây. Bên trong thức hải, Bồ Yêu hỏi gặng Tả Mạc: "Ngươi có nhớ rõ nàng không?" "Chẳng nhẽ trước kia ta đã gặp qua rồi sao?" Tả Mạc sững sờ hỏi lại. "Thế tại sao ngươi lại nhớ con bé Thanh Hoa gia dữ vậy?" "Bởi vì yêu" Vệ nghe thế liền bu lại tiếp lời. Tả Mạc liếc mắt qua: "Đánh nhau một trận đương nhiên nhớ rõ". Bồ Yêu hưng phấn nói: "Quả nhiên là giống ta năm đó, đều không bị sắc đẹp của các nữ tử đó mê hoặc..." Vệ cũng đồng tình ngắt lời: "Đương nhiên ta cũng biết rõ ngươi vì sao mà ngàn năm qua vẫn nhớ mãi không quên được lão đại của ta, trải qua cả ngàn năm mà vẫn không quên dược, ắt hẳn là năm đó lão đại đã đánh cho ngươi bầm giập thì phải! Ha ha..." Nét mặt Bồ Yêu liền cứng đơ lại, nhanh chóng biến thành dữ tợn... Hai người này quả thật hết sức hồn nhiên mà ! Tả Mạc rời khỏi thức hải mà tâm trạng tràn ngập cảm khái, song hắn đối với Cơ Lệ Ngữ thật sự hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Trong lòng Cơ Lệ Ngữ hơi bất mãn, không ngờ ngay từ đầu Tiêu Vân Hải đã không thèm để ý gì đến nàng rồi, cho dù nàng chủ động tiếp xúc trước nhưng hắn vẫn cứ trương ra bản mặt khô khốc chẳng có chút cảm xúc nào, đến nỗi nàng còn hoài nghi tên này không chừng đã mất cảm giác luôn rồi chắc. Đứng trước mặt người có dung nhan như mình đây, thế mà hắn tựa như không chút nhúc nhích nào cả, nhưng cảm giác của Cơ Lệ Ngữ cũng hết sức nhạy cảm, tuy rằng Tả Mạc và Thanh Hoa Tuyết chưa kịp nói với nhau câu nào nhưng nàng vẫn phát giác ra hắn quan tâm Thanh Hoa Tuyết hơn hẳn nàng. Tâm trạng nàng giờ rất không vui, tuy không thấy được Tiêu Vân Hải có điểm gì nổi bật hơn người, và cũng chẳng hấp dẫn được nàng ở chỗ nào, nhưng đối với người không thèm đếm xỉa gì như thế này đã khiến nàng nổi lên lòng hiếu thắng. Thanh Hoa Tuyết có tư cách gì để át đi ánh hào quang xung quanh nàng chứ? "Thanh Ma binh này rất tinh xảo, không biết tiên sinh đây có thể cho Lệ Ngữ được không?" Cơ Lệ Ngữ biểu lộ tâm trạng rất thích ứng và nàng cũng đang chờ đợi phản ứng của Tả Mạc. Tả Mạc suýt chút nữa đã định thốt lên "Đưa ta hai trăm vạn ma bối đi", cũng may lời chưa thốt ra đã kịp thu vào, hắn bèn cười nói: "Thật sự xin lỗi, thanh Ma binh này chỉ để cho mọi người tham khảo học tập vì thế thường ngày sẽ bày ra ở tại chợ này thôi". "Vậy thì thật là tiếc quá !" Cơ Lệ Ngữ vẫn nở nụ cười mê hoặc rồi hỏi tiếp: "Không biết cuối ngày Tiêu tiên sinh có được rảnh không?" "Thật xin lỗi, đêm nay tại hạ bận việc rồi" Tả Mạc nhanh chóng lắc đầu cự tuyệt. Tức khắc vẻ thất vọng hiện lên trên khuôn mặt của Cơ Lệ Ngữ, nàng nhíu đôi lông mày nhìn Tả Mạc với ánh mắt thương hại, quả thật những người xung quanh đều có vẻ không đành lòng chứng kiến cảnh này, họ cảm thấy Đại sư đã đối xử quá tàn nhẫn với Cơ Lệ Ngữ rồi. Nếu không phải Đại sư có thân phận tôn quý nên họ không ai dám mở miệng xen vào, chứ nếu đổi lại ai khác chỉ sợ bọn họ sẽ dồn dập xông lên đánh cho túi bụi rồi. Tả Mạc vốn có Ma công thâm hậu lại thêm tâm trí kiên định, ngoại trừ nhân vật biến thái như Đại sư huynh ra thì những người khác muốn đem so với Tả Mạc, chắc chắn hắn phải tuyệt đối sẽ không cam chịu hạ phong. Quả thật Mị thuật của Cơ Lệ Ngữ dường đối với Tả Mạc không chút ảnh hưởng đáng kể nào cả. Thật ra Cơ Lệ Ngữ trong lòng rất tức tối, bởi vì thường ngày nàng chưa từng phải cất giọng nói mềm mại tựa như muốn nương nhờ vậy, thế mà không ngờ tới hôm nay lại giẫm ngay một cây đinh to tướng quá trời. Cơ Lệ Ngữ vốn trời sinh kiêu ngạo nên hừ lạnh nói: "Vậy không dám làm tốn thời gian của Đại sư nữa!" Vừa dứt lời nàng lập tức xoay người rời đi, Phong Tín Tử thấy thế liền cười khổ rồi khom lưng chắp tay: "Đại sư xin đừng giận, tính tình nàng sinh ra đã như thế, nay tại hạ cũng xin cáo từ nếu có thời gian mời mọi người cùng uống rượu". Ngay sau đó hắn quay sang Thanh Hoa Tuyết nói tiếp: "Gần đây tình hình trong phái đoàn cũng không có việc gì hệ trọng, nếu ngươi cảm thấy hứng thú với Ma binh và Đại sư đây không ngại nhận thêm thủ hạ, thì ngươi hãy ở lại mà tuân theo sự phân phó của Đại sư vậy". Lúc này trên mặt của Thanh Hoa Tuyết cũng không biểu lộ quá mức vui mừng, nàng chỉ cười nhẹ rồi hành lễ tuân mệnh: "Vâng". Phong Tín Tử liếc mắt nhìn thật kỹ Thanh Hoa Tuyết, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tiểu cô nương trước mắt vốn xuất thân từ chi phụ trong Thanh Hoa gia này khiến cho hắn rất khó hiểu. Người này tuyệt đối không phải là một nữ nhân bình thường. Tuy nhiên nếu nàng cảm thấy hứng thú với Tiêu Vân Hải, mà đây lại rất trùng ý với Phong Tín Tử, bởi vì hắn còn đau đầu chưa biết làm cách nào để tiếp cận Tiêu Vân Hải. Mặc dù không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Tiêu Vân Hải và Tiểu Ma Qua có quan hệ với nhau, nhưng thủy chung Phong Tín Tử có trực giác tin tưởng rằng giữa hai người đó nhất định có một mối liên hệ nào đó. Tả Mạc vừa nghe Phong Tín Tử nói như vậy lập tức chau mày. Theo như hắn nghĩ thì Phong Hoa Tuyết chính là một phiền phức rất lớn, có thể nàng sẽ nhận ra lai lịch thân phận của mình, chẳng khác nào một quả bom nổ chậm rất khó giải quyết tùy thời có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Không ngờ Phong Tín Tử lại còn cho nàng đi theo mình nữa, hắn đang vừa muốn mở miệng nhưng Phong Tín Tử căn bản không để cho hắn có cơ hội mà đã biến mất tăm rồi. "Thanh Hoa Tuyết xin ra mắt Đại sư, xin chịu mọi sự phân phó của Đại sư" Thanh Hoa Tuyết mỉm cười yếu ớt nói, giờ khắc này không hiểu sao nàng chỉ cảm thấy áng mây đen dường như tan đi hết và mặt trời bắt đầu lên cao rạng rỡ. Thanh Hoa Tuyết... Thì ra nàng tên là Thanh Hoa Tuyết. Càng nhìn Thanh Hoa Tuyết thì Tả Mạc cảm thấy bốn chữ "Gian kế như ý" trên mặt đối phương càng hiện rõ, nhất thời đầu óc hắn như muốn rối tung cả lên. Thật sự tính toán cỡ nào đi nữa, hắn cũng không thể trực tiếp giết chết đối phương được! "Các ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?" Tả Mạc đành phải bàn bạc với Bồ Yêu và Vệ. "Hy sinh nhan sắc đi Tiểu Mạc Mạc! Một lần vất vả, cả đời nhàn nhã mà!" Quả thật nếu hiện tại trên tay Tả Mạc có sẳn cây đao ở đây thì nhất định hắn sẽ chém tên Vệ này rồi. "Khụ khụ..., A Tả à ! Ngươi nhất định phải tìm cách đem nàng theo mới được!" Bồ Yêu nghiêm trọng nói. "Xem ra trước tiên chúng ta cần bàn thêm một chút về chuyện phí thuê nhà rồi!" Tả Mạc nghiến răng, nghiến lợi nói. Vệ vừa nghe thế lập tức chuồn mất, còn Bồ Yêu thì cứng đờ người ra, nhưng sau đó dường như da mặt hắn dày thêm ra một chút, nên nói tiếp: "Ngươi cũng biết đấy, thật sự nàng có thể làm bại lộ thân phận của ngươi, cho nên đối với nữ nhân nguy hiểm như vậy thì biện pháp tốt nhất là giết chết không tha, người chết rồi sẽ không còn nói gì được nữa. Tuy nhiên dường như cách này không thực tế chút nào, vì thế nên lùi một bước mà bắt nàng phải đi theo bên cạnh ngươi, đồng thời khiến cho nàng phải nằm trong phạm vi khống chế của ngươi, chỉ có như thế mới giảm bớt nguy cơ bại lộ thân phận của ngươi xuống mức thấp nhất!" Câu này... cũng có chút chính xác đấy chứ! Tả Mạc nghĩ ngợi qua một chập, thật sự hắn không thể không thừa nhận cách của Bồ Yêu rất hợp lý. "Vậy phải thế nào mới có thể bắt nàng luôn đi theo bên mình?" Tả Mạc hỏi. Bồ Yêu nghĩ một lúc mới nói: "Phải tiến hành đồng thời mới được, ta thấy Thanh Hoa Tuyết có vẻ như muốn nhờ vả ngươi gì đấy, chuyện đó ắt hẳn không có gì lớn lao cả, nhưng ngươi cần quan tâm đến đoàn sứ giả của Yêu tộc một chút, nàng vốn là thành viên trong sứ đoàn nên phải được sự đồng ý của thủ lĩnh sứ đoàn kia mới được". "Phải được sự đồng ý của sứ đoàn ?" Tả Mạc cảm thấy phiền phức này đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn, hiện tại hắn vô cùng hối hận vì chẳng biết phải đối phó làm sao với Thanh Hoa Tuyết đây? "Nhóm Sứ đoàn này mặc dù trên danh nghĩa là do Cơ Lệ Ngữ cầm đầu, nhưng ta thấy người cầm quyền chủ lực chính là Phong Tín Tử!" Bồ Yêu trầm giọng nói:"Ngươi phải cẩn thận một chút, người này mưu tính cao thâm hơn nữa thực lực cũng rất cao cường, thật khó đối phó". "Phong Tín Tử để tính sau đi !" Tả Mạc cũng biết Phong Tín Tử phi thường khó chơi, nên hắn quyết định dẹp vấn đề này sang một bên, mà hỏi một chuyện thực tế hơn: "Phải giao cho nàng nhiệm vụ gì mới có thể hoàn toàn khống chế được nàng trong tay?" "Hầu hạ sinh hoạt hàng ngày" Ý kiến này quả thật không tệ chút nào... Vừa nhìn thấy Thanh Hoa Tuyết đang chờ hắn ban lệnh xuống, lập tức ý nghĩ ban đầu của Tả Mạc khi muốn đuổi nàng đi đã bị vứt bỏ, hắn liền quay sang một bên nói: "Vậy từ hôm này trở đi, ngươi hãy hầu hạ sinh hoạt hằng ngày cho ta, còn Đậu Nha chịu trách nhiệm làm tạp vụ hỗ trợ ta luyện chế Ma binh". Khóe miệng Thanh Hoa Tuyết khẽ mỉm cười: "Đa tạ Đại sư !" Đậu Nha cũng vội vàng hành lễ: "Thuộc hạ sẽ cố gắng!" Hắn nhất định phải nắm giữ mọi thứ trong tay mình! Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi mà trong lòng không ngừng nhắc nhở lại chính mình.