Tả Mạc không nghĩ đến hắn còn chưa tìm được gì thì đã bị người ta phát hiện. Hắn ra hiệu cho A Quỷ và Tằng Liên Nhi, ý bảo các nàng không nên cử động, sau đó chậm rãi đi ra ngoài. Hắn không tin đối phương có thể phát hiện được A Quỷ và Tằng Liên Nhi. Nói thật nếu không phải biết rõ thì Tả Mạc cũng không thể cảm nhận được các nàng đang đi bên cạnh mình. Quả nhiên, Tả Mạc đã thành công, chỉ có hắn bị phát hiện. So với hai người kia thì thực lực mình còn kém quá xa! Tả Mạc hơi xấu hổ, đơn đấu ẩu đả quần chiến hắn đều rất am hiểu nhưng việc trộm cắp này thì một khiếu cũng không thông, kinh nghiệm là con số không. Nếu đã không thể lẻn vào vậy mặt đối mặt với đối phương cũng tốt. Trong mắt Tả Mạc, Hà công chúa chính là địch nhân của hắn, đạo lý biết người biết ta hắn rất hiểu. "Ngươi là ai?" Giọng Tả Mạc xuyên qua mặt nạ trở nên rất khó nghe. "Quả nhiên là bọn chuột nhắt! Đầu trâu mặt ngựa!" Trầm Dục khinh miệt nói. Hắn đẹp trai, ngọc thụ lâm phong, đứng ở đó giống như thần tiên. Ngược lại, biến thân của Tả Mạc nhìn qua quả thật có chút thấp hèn, trên mặt còn đeo mặt nạ cực xấu, giọng nói thì khó nghe. "Ta ngưỡng mộ Hà công chúa nên cố ý đêm khuya tới cầu kiến, ngươi là người phương nào? Vì sao ngăn cản ta?" Tả Mạc hào hùng nói, nhưng phối hợp với bộ dáng thấp hèn của hắn thì càng toát ra vẻ dâm đãng. "Bộ dạng như ngươi mà cũng muốn cầu kiến Hà công chúa!" Nếu là công chúa khác thì không sao nhưng Trầm Dục vừa nghe tới Hà công chúa mà mình ngưỡng mộ lại bị một tên gia hỏa đầu trâu mặt ngựa cầu kiến thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhịn không được châm chọc nói. "Ta rất xấu nhưng ta ôn nhu." Tả Mạc đáp lại sau đó ngữ khí trở nên không ấm không lạnh: "Ngươi là ai? Gặp hay không tự nhiên sẽ có Hà công chúa định đoạt, ngươi ngăn cản ta là muốn làm gì? Lẽ nào ngươi sợ trong lòng công chúa thầm yêu mến ta? Ồ, huynh đệ, chúng ta cạnh tranh công bằng đi…" Xung quanh truyền tới những tiếng cười thầm, thậm chí còn có người lớn tiếng nói: "Trầm huynh, người ta nói rất có đạo lý đó!" Trầm gia mặc dù có thực lực nhưng những kẻ này ai không phải không có lai lịch chứ? Có thể phân cao thấp với Trầm Dục còn có mấy vị, chỉ là thực lực nhóm người này không mạnh bằng hắn cho nên luôn bị áp chế, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội "đá đểu", tự nhiên sẽ không bỏ qua. "Khụ khụ, vị nhân huynh này, đêm hôm khuya khoắt leo tường bò viện, vượt qua bao nguy hiểm có thể thấy được sự thành tâm của hắn! Chúng ta cũng muốn cho hắn có cơ hội!" Lại có người lớn giọng khen: "Đúng vậy đúng vậy! Quả nhiên rất xứng với năm chữ rất xấu rất ôn nhu! Tốt và xấu! Hảo ôn nhu!" Đám người không ngừng xì xầm, Tả Mạc làm bộ làm tịch chắp tay hướng tứ phương lớn tiếng đa tạ: "Các vị vừa nhìn đã biết là chính nhân quân tử nhân nghĩa!" Mặt Trầm Dục xanh mét. Tả Mạc vừa thuận miệng ứng phó vừa quan sát cẩn thận các nơi. Hắn nhận ra vài luồng khí tức như có như không khiến hắn cảm thấy được nguy hiểm! Quả nhiên là tam công chúa, đám thủ vệ bên cạnh quá mạnh! Tả Mạc biết rằng kế hoạch đêm nay chỉ sợ hỏng rồi, lực lượng hộ vệ bên cạnh tam công chúa so với tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn nhiều. Hơn nữa khiến hắn cảm thấy phiền muộn chính là ba vị công chúa lại ngủ cùng một chỗ. Hiển nhiên hắn đã kinh động đến mấy cao thủ kia rồi. Trầm Dục bị mọi người xem thường nhưng hắn rốt cuộc không phải kẻ ngu, biết rõ một miệng khó địch được trăm miệng, trái lại vẻ mặt dần bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên sát cơ, thản nhiên nói: "Thân thể thiên kim của công chúa há có thể xuất hiện chút sơ xuất. Nếu vị huynh đài này không muốn giới thiệu vậy tại hạ đành phải thử đánh giá một lần vậy!" Chưa dứt lời cả người đã lao tới đánh Tả Mạc! "Đừng quá ồn ào, công chúa còn ngủ." Một giọng nói già nua nhẹ nhàng vang lên bên tai mọi người. Trầm Dục đang ở giữa không trung bỗng cứng đờ. Đằng sau mặt nạ, Tả Mạc khẽ biến sắc. Âm thanh đột nhiên xuất hiện không lớn, ngược lại còn rất nhẹ, tựa như tiếng nỉ non bên tai nhưng lại khiến trong lòng Tả Mạc phát lạnh. Nhưng ngay từ đầu hắn đã cảm thấy vài luồng khí tức như có như không phong tỏa mình, biết rõ khẳng định có cao thủ tồn tại, tuy kinh nhưng không loạn. Trong mắt Tả Mạc, Trầm Dục đang nhào tới chỉ là kẻ miệng cọp gan thỏ thôi! Đang đối chiến lại bởi một câu nói mà tay chân co cóng lại thì thật quá ngu xuẩn. Nếu đây là thực chiến thì kẻ kia chết chắc rồi! Tả Mạc không chút cố kị bởi vì những luồng khí tức kia vẫn đang tập trung vào hắn. Đêm nay đối phương tuyệt đối sẽ không để mình thoải mái rời đi đâu. Chiến đấu là không thể tránh khỏi! Cho nên khi hắn nhìn thấy Trầm Dục vì một câu nói mà thu lại sức mạnh của mình thì hắn thầm cười đằng sau lớp mặt nạ! Nhưng rất nhanh Tả Mạc không cười nổi nữa bởi hắn đột nhiên phát hiện ra không biết phải dùng chiêu gì đây! Bất luận là Lưu Ly Thiên Ba hay Giáp Ly quyền đều không thích hợp để dùng vào lúc này. Chắc chắn chỉ cần một quyền là có thể khiến đối phương mặt nở đầy hoa nhưng nếu như dùng đến nó thì ngày mai tất cả thành Thái An sẽ biết rõ là do hắn làm. Còn yêu thuật, cấp cổ hoang tế thuật uy lực cũng rất lớn nhưng khi hắn đối chiến với Miêu Quân ở đấu tràng đã dùng qua tiểu yêu thuật, Tả Mạc hối hận muốn òa khóc! Ma tộc có thể sử dụng yêu thuật không có nhiều. Linh lực… Lẽ nào lại dùng Ly Thủy Kiếm Quyết? Thần lực… Hắn không phải là A Quỷ và Tằng Liên Nhi! Tả Mạc bi phẫn phát hiện ra hắn không có chiêu thức nào dùng được. Quả nhiên, đi ăn trộm cũng là nghệ thuật à! Tả Mạc không nói hai lời quay đầu chạy trốn. "Chạy sao!" Trầm Dục cười nhạt, vừa bị mọi người ném đá khiến hắn tức đến tận họng nhưng vẫn phải kiềm chế trong lòng. Hiện giờ phát hiện đối phương không dám giao thủ thì lửa giận càng bốc lên mãnh liệt. Cả người tăng tốc nhanh chóng phong tỏa Tả Mạc. Tả Mạc cười ha hả, ngửa mặt lên trời lớn tiếng nói: "Hà công chúa, ta sẽ không bỏ qua đâu!" Dứt lời cả người đột nhiên thoát khỏi phong tỏa của Trầm Dục. Ngay sau đó mấy luồng khí tức vốn mờ nhạt kia trở nên đậm hơn, không khí xung quanh Tả Mạc đột nhiên trở nên cứng như sắt! Tả Mạc đã sớm có chuản bị, sức mạnh toàn thân đột nhiên phát ra, trong đó mang theo những tia thần lực hỗn tạp. Kim quang chợt lóe lên trong mắt hắn, cả người giống như chùy phá băng, trùng điệp đụng vào không khí cứng như băng ở trước mặt. Ầm! Một tiếng nổ vang! Chỉ thấy không khí xung quanh Tả Mạc đột nhiên nổ tung tạo thành một đám sương trắng, trong đó như có thứ gì đó thoát ra. Trầm Dục biến sắc, hữu chưởng vỗ vào hư không, vụ khí liền bị quét sạch, hắn không thể nhìn thấy bóng dáng nào nữa!
Trở lại trong viện, sắc mặt Tả Mạc không tốt chút nào. Nhất là khi nhìn thấy tiếu ý trong mắt Tằng Liên Nhì càng khiến hắn cảm thấy bực mình. Nhưng tiểu Mạc ca nhất định sẽ không bị khó khăn bé tẹo đó đánh bại, trước lạ sau quen. Tổng kết lại, kĩ xảo ẩn nấp khí tức của bản thân chưa tốt, ba người thì chỉ có hắn bị phát hiện, điều này chỉ ra rất rõ. Còn nữa, hắn thiếu mất chiêu thức chiến đấu có thể che dấu thân phận. Nếu không, đám gia hỏa vẻ mặt rắm thối kia đã mặt nở đầy hoa rồi. Thu hoạch lúc này cũng rất lớn, hiện giờ đã xác định được bên người mấy vị công chúa đều có cao thủ rất lợi hại. Điều này không nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy vướng bận. Cao thủ luôn nguyện ý phục vụ cho thế gia nhưng không bao giờ nguyện ý phục vụ chiến bộ. Thực tế, trong chiến bộ cao thủ tướng giai rất ít. Tấn chức tướng giai cần phải có nghị lực rất lớn, loại người này thường không thích sự gò bó và kỉ luật nghiêm ngặt của chiến bộ. Tướng giai trong chiến bộ đa số đều là chiến tướng, cùng là tướng giai nhưng bọn họ không am hiểu đơn đả độc đấu. Tu giả và yêu tộc cũng thế. Còn nguyên nhân khác đó là tỉ lệ tử vong của tướng giai vô cùng cao. Bất luận hai chiến bộ nào phát sinh xung đột thì tướng giai hay nguyên anh kì đều sẽ là mục tiêu đầu tiên phải tiêu diệt. Nhưng muốn bồi dưỡng ra tu giả nguyên anh kì không dễ chút nào, nếu đem so sánh với chiến bộ thì đắt giá hơn nhiều. Trừ phi tới mức sống còn thì chẳng có môn phái nào muốn đem tu giả nguyên anh kì đi chém giết. Về phần soái giai trở lên thì càng không cần nói. Cho nên khi gặp phải một cao thủ như vậy còn làm người ta đau đầu hơn gặp một chiến bộ lợi hại. Giờ đây Tả Mạc vô cùng đau đầu. Mấy vị cao thủ kia đã cản trở kế hoạch tiềm hành tra xét của hắn, giờ chỉ có thể dựa theo kế hoạch của Bồ yêu và Vệ. Được công chúa tán thưởng, tiếp cận công chúa, được công chúa mời chào, đưa ra điều kiện. Giờ đây danh vọng của hắn ở thành Thái An không thấp, không biết có nhận được sự tán thưởng của Hà công chúa không nữa. Phương pháp của Bồ yêu tốt thì có tốt nhưng quá bị động, toàn bộ quyền chủ động đều nằm trong tay Hà công chúa, điều này làm Tả Mạc không thích chút nào. Có lẽ bản thân có thể nghĩ ra cách chủ động hơn? Hai mắt Tả Mạc sáng rực lên! ---------------------------- "Người vừa rồi là ai?" Hà công chúa thấy vẻ mặt của thị nữ trung niên nhịn không được hỏi. "Rất lợi hại!" Thị nữ trung niên nói: "Có khả năng là cố ý giả xấu, thực lực không tầm thường, không thể tra xét được gì." "Không tầm thường?" Hà công chúa tỏ vẻ hứng thú: "Không tầm thường như nào?" "Chúng ta phong tỏa hắn nhưng hắn vẫn chạy thoát được." Thị nữ trung niên thản nhiên nói. "Vậy đúng là thực lực không tầm thường." Hà công chúa có chút đăm chiêu, đột nhiên nàng hỏi: "Có phải vì bảo các Thái An mà tới không?" "Khó nói." Thị nữ trung niên trầm ngâm nói: "Sự tình lần này rất kì quặc, tin tức đột nhiên truyền ra, có người đang âm thầm giở trò." "Chẳng lẽ có người biết rõ về bảo các Thái An?" Hà công chúa nhìn thị nữ trung niên. "Không có khả năng!" Thị nữ trung niên lạnh lùng nói: "Ta đã mất rất nhiều năm mới phát hiện ra bí mật này." "Sư Tử Minh có hậu duệ hay không?" Hà công chúa trầm ngâm hỏi. "Không có." Thị nữ trung niên lắc đầu: "Mẫu thân của ta hầu hạ hắn nhiều năm chưa từng thấy hắn có bất cứ người phụ nữ nào." "Thật là một lão đầu tâm thanh khí tịnh ít dục vọng!" Hà công chúa cười duyên nói: "Hi vọng đám người ở thành Thái An sẽ không giống như Sư Tử Minh, nhiều quá đâm chán." "Ngươi không có hứng thú với Tiếu Ma Qua sao?" Thị nữ trung niên có chút kinh ngạc. "Thời điểm hắn xuất hiện có chút trùng hợp." Hà công chúa cười dài: "Ngươi không cảm thấy hắn như đang đợi chúng ta sao? Tuy không biết mục tiêu của hắn là gì nhưng trực giác vẫn mách bảo ta thế."