Tả Mạc như dã thú đã tới bước đường cùng. Sương đất xung quanh vẫn giữ thế nặng ngàn cân lưu chuyển, thân hình hắn cũng không tự chủ được mà chuyển động theo màn sương đất. Nữ tu dừng lại một chút, khuôn mặt đầy máu ngẩng lên, nhìn thoáng qua khoảng cách giữa mình và Tả Mạc rồi lại tiếp tục đi về phía hắn. Đôi chân trần hoàn mỹ không chút tỳ vết kia đạp lên ngọn lửa tim yêu dị, từng chút từng chút một xuyên qua màn sương đất nặng nề, chậm rãi đi tới. Sắc mặt Liễu Đông Hoa trắng bệch như tờ giấy. Hắn không ngờ hai người này lại ngoan cường tới vậy! Lần đầu vận dụng lực lượng nhị chuyển của đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, hắn đã đánh giá thấp tốc độ tiêu hao linh lực. Lúc này hắn đã đâm lao đành phải theo lao, mắt thấy linh lực sắp khô kiệt mà hai người vẫn kiên trì chống đỡ. Con mẹ nó chứ, mấy tên quái vật này từ đâu chui ra? Ban đầu hắn rằng chỉ có nữ tu bí hiểm, không ngờ nam tử ngăm đen kia cũng mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của hắn. Không nói đâu xa, sư huynh đệ trong bản môn không ai chịu được lâu như vậy dưới lực lượng nhị chuyển của đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ! Ngay cả Hoàng Trác Quang cũng tuyệt đối không làm được! Rốt cuộc là hai quái vật ra sao? Trong lòng hắn cũng kinh hãi khó hiểu. Hắn gắng gượng tự trấn tĩnh lại, biết lúc này ngoại trừ tiếp tục kiên trì thì chẳng còn cách nào. Nam tử ngăm đen kia xem ra không còn sức chiến đấu nhưng nữ tu kia tuy nhìn qua mặt đầy máu nhưng hẳn chưa bị thương nặng. Một khi hắn thu hồi đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, với năng lực của hai vị sư đệ tuyệt đối không chống nổi nữ tu quỷ dị này! Luồng lửa tím kia vô cùng yêu dị nhưng Liễu Đông Hoa đoán nó tiêu hao cũng không nhỏ. Hai bên rơi vào thế giằng co xem ai có thể chịu tới cuối. Cảm giác linh lực bị rút đi khiến Đông Hoa cảm thấy suy yếu trước giờ chưa từng thấy, sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, song biết lúc này là lúc cần liều mạng, trong mắt hiện ý liều, trên tay nhiều thêm một viên linh đan, không hề do dự nhét vào trong miệng. Linh lực đột nhiên bùng nổ, tuôn trào mãnh liệt trong người hắn, sắc mặt hắn đang từ trắng bệch như tờ giấy đột nhiên đỏ ửng lên. Hai sư đệ đều biến sắc, nuốt viên linh đan này vào tu vi của sư huynh ít nhất cũng hao tổn ba năm, sư huynh đang liều mạng. Hai người đồng thời nín thở, vốn bọn họ cho rằng đã nắm chắc cục diện không ngờ lại thành cục diện liều mạng. Nhưng bọn họ cũng hiểu, kết quả của việc liều mạng này trực tiếp quyết định hai người mình sống hay chết. "Sư huynh, để chúng ta giúp!" Sư đệ vốn định tới Thiên Thủy giới sau khi trận chiến này kết thúc đột nhiên mở miệng nói, một sư đệ khác quay sang nghìn hắn, có chút nghi hoặc. "Sư đệ, chúng ta truyền linh lực cho sư huynh mau ! » Sư đệ này cũng cắn răng một cái, gật đầu: "Không sai, đã liều thì mọi người cùng liều thôi!" Liễu Đông Hoa trong lòng vui vẻ, vội vàng bấm quyết, chỉ thấy quang mang lóe lên, hai người xuất hiện bên cạnh hắn. Hắn lúc này đã không còn sức để mở miệng, hai sư đệ kia thấy thế cũng không nhiều lời, mỗi người vươn một tay đặt lên lưng hắn. Ba người cùng tu một bộ tâm pháp, tính chất của linh lực tương đồng. Linh lực cuồn cuộn truyền vào cơ thể Liễu Đông Hoa theo hai cánh tay của hai người, Liễu Đông Hoa chỉ cảm thấy linh lực dâng trào trước nay chưa từng thấy, lòng tin cũng tăng nhiều, đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ trên tay cũng sáng thêm nhiều! Tả Mạc tựa như dã thú lâm vào tuyệt cảnh, gầm lên theo bản năng. Thân thể hắn bỗng dâng lên hắc khí nhè nhẹ, màn sương đất màu nâu vẫn nặng nề như trước nhưng hắc khí nhỏ như sợi tóc này đối diện với màn sương đất có thể phá nát tất cả lại không chút rung động. Chúng không coi air a gì phập phồng uốn lượn bên ngoài thân thể Tả Mạc, song cũng rất nhanh chúng tiến hết vào trong cơ thể Tả Mạc, biến mất không thấy đâu. Vừa rồi trong cơ thể Tả Mạc hỗn loạn vô cùng. Giờ chỉ còn lại hai màu, đỏ và đen! Ngọn lửa đỏ thẫm đẹp đẽ không ngừng uốn lượn, màn sương đen kịt như mực không hêt nhúc nhích. Hai bên phân biệt rõ ràng, như hai con quái thú tham lam, dọc đường tất cả các loại lực lượng khác đều bị cắn nuốt sạch sẽ. Trong nửa khắc ngắn ngủi, mọi lực lượng khác trong cơ thể Tả Mạc vốn đang tàn phá bừa bãi giờ đều bị quét sạch. Trong thức hải, Bồ yêu ngồi ngay ngắn sếp bằng, khuôn mặt vốn trắng trẻo đẹp đẽ lúc này càng thêm nhợt nhạt. Bên cạnh hắn, bia mộ vốn luôn có mây đen lượn lờ lúc này cũng biến mất. Mây đen cùng lửa yêu như hai con mãnh thú chiếm giữ trong cơ thể Tả Mạc, giằng co lẫn nhau. Thân thể Tả Mạc yên tĩnh lại, ý thức của hắn cũng dần dần khôi phục lại. Tuy thân thể vẫn không thể động đậy nhưng không cảm thụ được áp lực kinh khủng của màn sương đất bên ngoài nữa. Vừa nhặt được cái mạng về, Tả Mạc còn chưa kịp thả lỏng đã nhanh chóng phát hiện hai lực lượng đỏ đen giằng co trong cơ thể, suýt nữa lại ngất đi. Hắn hiểu được lợi hại. Ngọn lửa đỏ thẫm hẳn là lực lượng của Bồ yêu, trước đây trong thức hải, biển lửa mênh mông như một thế giới khác, sau không biết là lực lượng của Bồ yêu bị hao tổn hay có chuyện gì khác, biển lửa biến mất không thấy đâu. Mây đen hắn cũng nhận ra, là lớp mây quanh năm suốt tháng không hề tiêu tan quanh bia mộ. So sánh với Bồ yêu tự xưng là thiên yêu, lai lịch của bia mộ càng thêm thần bí, Bồ yêu dường như cũng không muốn nói. Một yêu một bia quan hệ có phần kỳ lạ. Có đối địch lại có thân quen, hắn vẫn luôn không hiểu. Hai lực lượng ngang ngược và mạnh mẽ, không hề che giấu chút nào khiến Tả Mạc sống sót sau tai nạn thấy vậy lại hết hồn. Khiến Tả Mạc cảm thấy may mắn là hai bên không xảy ra va chạm. Lửa yêu phút chốc hóa thành một sợi chỉ lửa cực nhỏ, không chút dấu hiệu tiến vào mi tâm của Tả Mạc. Mây đen thì như nước tưới vào cát, nhanh chóng thấm xuống. Tả Mạc thấy rõ, nó thấm vào xương cốt của mình. Hai tên này đang làm gì vậy ? Tả Mạc phẫn nộ suy nghĩ. Không đợi hắn nổi giận, lực ép phô thiên cái địa từ bốn phương tám hướng truyền lại. Chết tiệt! Tả Mạc ngạc nhiên kêu lên một tiếng, áp lực vẫn mạnh mẽ như trước nhưng không còn đau đớn không chịu được như vừa rồi. Dường như có thể chịu được… Tả Mạc nhanh chóng phát hiện đây không phải ảo giác của mình, thân thể lẽ nào lại có biến hóa mới? Suy nghĩ này nảy sinh trong lòng, không đợi hắn kiểm tra, khóe mắt bỗng thấy một thân hình bao phủ trong lửa tím. Mọi suy nghĩ của Tả Mạc trong nháy mắt ngưng lại! Ánh mắt hắn vô cùng kinh ngạc. Nữ tu đứng cách hắn không xa, toàn thân bao phủ trong lửa, từng chút từng chút một di chuyển về phía hắn. Tả Mạc kinh hãi nhìn khuôn mặt đầy máu của nàng. Trên mặt nàng khắp nơi đều là máu, không nhìn rõ nổi mặt mũi, chỉ thấy rõ được đôi mắt hơi lộ vẻ ảm đạm. Thấy nữ tu như con rối di chuyển về hướng mình với tốc độ vô cùng chậm chạp, Tả Mạc không hiểu vì sao đột nhiên rung động như muốn gọi nàng lại. Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao? Tả Mạc ngơ ngác nhìn nữ tu, lần đầu tiên ánh sáng tím trong mắt hắn không còn chút đáng sợ và âm trầm nào. Tuy không hiểu vì sao, tuy còn nhiều nghi hoặc song Tả Mạc đột nhiên hiểu ra, nàng không có ác ý. Không, nhìn khuôn mặt đầy máu, tốc độ tiến chậm như sên kia, đây không phải không có ác ý! Nàng nhất định có liên hệ gì đó với mình… Hay có thể trước đây có quen biết? Không biết, hắn cái gì cũng không biết, song lúc này, sợi dây cung nơi đáy lòng cũng rung lên. Ánh mắt hắn nhìn vào khuôn mặt đầy máu của nữ tu, nhìn máu chảy qua cằm nàng rơi xuống màn sương đất sau đó bị trộn lẫn trong đó. Thấy vậy, lửa giận trong lòng hắn không biết vì sao từ từ bốc lên! Pháp bảo thì sao! Cơn tức giận khó hiểu trong nháy mắt tràn ngập trong lồng ngực Tả Mạc, con mắt hắn lập tức đỏ bừng, mơ hồ thấy được hai ngọn lửa bập bùng. Thân thể hắn không thể động đậy, áp lực như thủy triều khiến người ta tuyệt vọng! Tả Mạc bắt đầu thôi động linh lực, linh lực dũng mãnh truyền vào hai tay hắn, bắt đầu vận chuyển theo chu thiên với tốc độ kinh người. Một chu thiên… Hai chu thiên… Mười chu thiên… Mười một chu thiên… Mười tám chu thiên… Mười chín chu thiên… Linh lực điên cuồng vận chuyển không có ý ngừng, lửa giận như cơn lũ trào dâng khiến trong lòng Tả Mạc đột nhiên có cảm giác muốn hủy diệt tất cả! Màn sương đất lưu chuyển chậm rãi, uy lực khiến người ta kính nể song trong mắt hắn lại vô cùng chướng mắt, khiến hắn cực kỳ chán ghét, khiến hắn muốn hủy diệt! Từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên hắn có cảm giác mãnh liệt muốn hủy diệt một món đồ như vậy! Hai mươi chu thiên! Hai mươi mốt chu thiên! Ánh lửa trong con mắt Tả Mạc rung động kịch liệt, lộ vẻ điên cuồng. ... Hai mươi ba chu thiên... Da tay hắn đã chằn chịt vết máu. Hai mươi bốn chu thiên! Bộp bộp bộp! Hai tay như lưu ly nổ ra một chùm máu huyết! Ngọn lửa trong mắt Tả Mạc quay cuồng, như một biển lửa thâm thúy. Khuôn mặt hắn vặn vẹo, mỗi sợi gân xanh lồi lên, mỗi khối cơ thịt đều rung rung, mỗi khớp xương đều rắc rắc rung động! "Đứng lên!" Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi rống lên, hắn dùng hết sức lực toàn thân, liều mạng huy động hai tay! Rắc rắc rắc! Hắn nghe rõ tiếng vang của khớp xương, hai mắt hắn đỏ sậm, vẫn như điên như cuồng. "Đứng lên!" Hai tay hắn vừa run lên kịch liệt vừa chảy ra từng tia máu, từ từ giơ lên. Biển lửa sâu trong khóe mắt Tả Mạc bừng lên, tràn ngập mỗi ngóc ngách trong mắt hắn! Hắn như con dã thú phẫn nộ, điên cuồng gào lên: "Con mẹ nó, đứng lên cho ta! A a a a!" Hai tay giơ lên phía trước với tốc độ nhanh hẳn, phảng phất như màn sương đất đã mất đi khả năng trói buộc! Hai tay chằng chịt vết máu, khi giơ lên cũng hơi hơi cong lại. Tả Mạc hít một hơi thật sâu, con mắt màu lửa đỏ trợn tròn, dùng chút sức lực cuối cùng, hắn phảng phất như ma thần hung dữ từ thời viễn cổ, hai tay cùng lúc đánh ra. "Con mẹ nó, đi chết đi!" Hai nắm tay như lưu ly khắc thành rời tay bắn ra! Mỗi nắm tay có thể mơ hồ thấy được một khuôn mặt nghiêm túc uy phong đầy vẻ cổ xưa. Sắc mặt Liễu Đông Hoa đại biến! Hai luồng quyền mang tiến vào trong màn sương đất, bay xa ba trượng rồi nổ tung đầy mạnh mẽ! "Trời!" Như có người trầm giọng gầm lên, âm thanh như sấm rền, như tiếng trống đập mạnh khiến người khác run sợ! Màn sương đất vốn chậm rãi chuyển động đột nhiên quay cuồng. Ba người Liễu Đông Hoa đều kêu lên một tiếng đầy đau dớn, miệng mũi chảy máu, sắc mặt trắng bệch! Ba người như bị sét đánh, không hề nhúc nhích. Lưu Ly Thiên Ba hai mươi bốn chu thiên! Sương đất khắp trời lập tức tiêu tán, áp lực kinh khủng kia cũng biến mất theo. Ánh sao lại một lần nữa phủ xuống người Tả Mạc, ba người cách đó không xa như ba cọc gỗ, cắm đầu rơi thẳng xuống dưới. Nữ tu mất đi lực cản, chỉ một bước chân đã xuât hiện bên người Tả Mạc. Lực lượng toàn thân Tả Mạc đã bị rút sạch, mắt lộ vẻ trống rỗng, yếu đuối. Nữ tu dùng một tay chụp lấy hắn. Khuôn mặt nàng đầy máu, nhìn không rõ nổi đường nét, trước mắt Tả Mạc cũng ngày càng đen dần, hắn ra sức nâng mí mắt dậy, há mồm, giọng nói vo ve như muỗi. "Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là ai…"