Tả Mạc rất phiền muộn. Hai trận đầu, hắn đều dành được thắng lợi, trận thứ ba song phương hoà nhau, trận thứ tư song phương cũng hoà, mà từ trận thứ năm trở đi, hắn không thể thắng được trận nào nữa. Bọn họ tổng cộng chơi mười trận, thành tích là năm thua ba hòa hai thắng, tuyệt đối không tính là tốt. Hơn nữa càng về sau, chênh lệch giữa song phương càng lớn. Hắn trong lòng vạn phần kinh dị, nhìn qua sư đệ Công Tôn Sai ngại ngùng nhu nhược nhưng lại mười phần hiếu chiến! Có mấy trận, thậm chí bắt đầu chưa được bao lâu thì Tả Mạc đã bị giết chết. Tả Mạc thua tan tác, thua ngay cả Bồ yêu nhìn cũng không ra. "Để ta!" Bồ yêu nhảy vào, tiếp nhận quyền chỉ huy, bắt đầu cùng Công Tôn Sai chém giết. Lập tức quân lính của Công Tôn Sai bị giết tới tan rã, Bồ yêu biểu hiện bản lĩnh chỉ huy mạnh mẽ, Tả Mạc ngồi xem hoa mắt mê mệt. Ai có thể nghĩ đến, Bồ yêu nhìn qua quyến rũ như vậy nhưng khi chỉ huy chiến đấu lại cương mãnh sáng suốt đến thế. Các ngươi chậm rãi tàn sát nhau đi! Ta đi chơi. Tả Mạc trong lòng nghĩ thầm, này một người một yêu, trời sinh là phần tử cực đoan hiếu chiến, nói cách khác, trời sinh kiếm cơm bằng trò này! Nhất là hắn thấy biểu tình của một người một yêu, hắn cảm thấy không rét mà run. Bồ yêu huyết đồng quang mang chớp động, khóe miệng cười nhạt toát ra sự tàn khốc, hạ thủ giống như sấm sét. Công Tôn sư đệ bị chém giết đến hơn hai mươi trận, tinh thần không những không có chút sa sút, mặt như hoa đào, hai mắt quang mang không ngừng lóe lên, dĩ nhiên càng đánh càng phấn khích! Hai tên biến thái! Bồ yêu biến thái Tả Mạc đã sớm rõ, không nghĩ tới Công Tôn sư đệ chơi Dịch Chiến kỳ dĩ nhiên cũng biến thái như vậy! Lẽ nào trong lòng mỗi người đều có một cây cung biến thái đang giương lên chờ bắn? Tả Mạc lắc đầu chép miệng. Bồ yêu đưa ra Dịch Chiến kỳ, bên trong có thể chỉ huy tất cả đều là yêu ma. Mà tu giả hoặc vai phản diện đều là pháo hôi, điều này làm cho hắn không quen. Được rồi, ai kêu nó là yêu ma Dịch Chiến kỳ chứ. Tả Mạc đem ý nghĩ sau cùng bỏ lại, hắn quyết định tiếp tục tu luyện. Nói đến tu luyện, hắn có rất nhiều ý nghĩ về phù trận. Bây giờ phù trận hắn gặp qua cũng đã không ít, người khác khó có thể gặp được bản mạng pháp bảo, tinh thạch pháp bảo, hắn đều đã gặp qua. Hơn nữa lại có thần thức hơn người tương trợ, hắn đối với lý giải phù trận so với tu giả bình thường khắc sâu hơn nhiều. Hắn tu luyện rất tạp nham, đã tu linh lực, lại tu thần thức, còn kiêm luyện thân thể, pháp quyết sở hữu cũng không hề ít. Vô cùng hỗn tạp, cũng không phải chuyện tốt, nhưng trên thực tế, mấy thứ này hết thảy đều không phải chủ tu chân chính của hắn. Hắn chủ tu chính là phù trận. Phương hướng đã xác định, xuất phát từ Bồ yêu từng nói qua một câu "Hạch tâm của pháp quyết đều là phù trận" . Ngay từ đầu không xác định, đến sau lại dần dần lĩnh ngộ, đến bây giờ cố định, Tả Mạc cho tới bây giờ không trì hoãn tìm tòi. Tuy rằng hắn cách cảnh giới mà Bồ yêu nói còn xa lắm, nhưng hắn đối chính mình thời gian tới tràn ngập lòng tin. Giống như tinh vi phù trận luyện đan chính là kết quả hắn không ngừng nghiên cứu mà ra. Hắn không biết có ai đã từng nghiên cứu qua chưa nhưng mà tinh vi phù trận mang lại cho hắn thành quả rất lớn. Không có tinh vi phù trận, cũng không có Kim Ô hỏa. Tăng cường thực lực có rất nhiều cách, nhưng không phải mỗi con đường đều thích hợp với bản thân. Đã có người am hiểu chỉ huy, vậy việc này hãy giao cho người am hiểu đi làm đi. Chính mình làm việc mà bản thân am hiểu, mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Một lần nữa hắn đem sự chú ý đặt vào Tảo Hạch thuyền, hắn nhìn lại thì thấy thuyền Tảo Hạch có quá nhiều cái cần cải biến, nhất là đối với am hiểu tinh vi phù trận như Tả Mạc mà nói. Sự tình quan hệ đến tính mạng bản thân, làm hắn không thể không vắt óc suy nghĩ. Chỉ thấy bên trong buồng nhỏ trên tàu, ba người biểu tình khác nhau. Thuần Vu Thành nâng cằm, nhãn thần không tập trung, hắn bảo trì tư thế này đã rất lâu rồi, thi thoảng có thể nghe thấy những lời thì thào tự nói từ miệng hắn. Công Tôn Sai đang hăng tiết, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dịch Chiến kỳ, hồn nhiên không có chú ý tới, một khỏa Hắc Diệu tinh tự nhiên phiêu phù ở trên không trung, nơi đó không có một bóng người. Tả Mạc bò lên bò xuống, cả người dính đầy vụn gỗ, trên tay thỉnh thoảng xuất ra các công cụ pháp bảo khác nhau. Tháp nhỏ giống như điên đi theo phía sau hắn, phế liệu bỏ đi, đều không buông tha, tất cả đều bị hút vào trong tháp. Cách đó không xa, chim ngốc vẻ mặt khinh bỉ nhìn tháp nhỏ. Tiểu hắc thì yên lặng lay động râu, không biết mệt mỏi mà bò tới bò lui. Không biết qua bao lâu, phù trận trước mặt đã hoàn thành, Tả Mạc cuối cùng thở phào một hơi, không khỏi vươn thân vặn lưng. Không có bất luận yêu cầu gì, không có bất luận hạn chế nào, chỉ cần hắn có thể nghĩ đến, trên tay tài liệu đầy đủ, hắn liền có thể thoả thích mà trải nghiệm. Chưa bao giờ trải nghiệm như thế này, làm hắn cảm thấy sung sướng nói không nên lời. Lần này đối với cải biến Tảo Hạch thuyền, hắn đã dùng tất cả các thủ đoạn mà hắn có thể nghĩ đến. Có chút thủ pháp luyện khí, có chút thủ pháp luyện đan, có chút thủ đoạn bày trận, tất cả phù trận mà hắn biết đều vận dụng hết ở trên Tảo Hạch thuyền. Tảo Hạch thuyền hoàn toàn thay đổi. Nguyên bản Tảo Hạch thuyền hình con thoi, bây giờ càng thêm bén nhọn, nhất là mũi tàu, bảy thanh đinh song song mà đứng, mơ hồ có thể thấy quang mang lưu động. Bảy thanh đinh này là do tru sát một con cá sấu tứ phẩm ở Hoang Mộc đảo mà có được, đinh thân màu xanh như ngọc, triện văn đỏ tươi chu sa tinh tế, rất nhiều đầy trên đinh thân. Thân thuyền so với trước đây còn hẹp và dài hơn nhiều, giống như cá kiếm, điều này cũng làm nó nhìn qua càng nguy hiểm, càng có tính xâm lược. Mà trực tiếp nhất thể hiện ra chính là tốc độ tiềm hành trong nước của nó, một canh giờ có thể đi được một trăm năm mươi dặm, tăng lên năm thành. Linh tráo bên ngoài thân thuyền được Tả Mạc thêm vào một cái phù trận khống chế, dính sát thân thuyền, hoàn toàn không giống lúc trước tròn vo như bọt khí, mà giống như lớp màng dán ở trên thành thuyền. Mà lôi võng giống như lúc trước bao ở bên ngoài linh tráo biến ảo giống như vẽ ở bên ngoài linh tráo. Chỉ có thể thỉnh thoảng thấy một tia nhỏ lôi mang ở trên linh tráo vang lên tiếng động. Các loại cột của thuyền, tất cả đều bị Tả Mạc chém đứt, mấy thứ này mang tính trang sức hơn là thực dụng. Nhưng như vậy, Tả Mạc còn chưa thỏa mãn. Hắn nghiên cứu một chút thủy hành phù trận trên Tảo Hạch thuyền, phát hiện thuỷ hành phù trận này mới là điểm mấu chốt dẫn đến tốc độ chậm của thuyền. So với ngự không phi hành, trong nước tiềm hành tốc độ này làm hắn cảm thấy chậm như rùa. Như cánh Phích Lịch Lưu Quang hắn mua được từ Hồng Dương, tốc độ cao nhất có thể đạt được là một canh giờ bay được một nghìn năm trăm dặm. Ngay cả khi không yêu cầu tốc độ, lấy nhàn nhã mà nổi danh là tam phẩm tường vân, tốc độ cũng có thể dễ dàng vượt lên hơn mỗi canh giờ ba trăm dặm. Tả Mạc chưa từng có pháp bảo thủy hành, tự nhiên không thoả mãn đối với tốc độ Tảo Hạch thuyền. Tứ phẩm Tảo Hạch thuyền, ngay cả tam phẩm tường vân cũng không bằng, chẳng phải là đáng chê cười sao? Hắn hồn nhiên quên mất ở trong nước thì trở lực lớn hơn nhiều so với ở không trung phi hành. Khi hắn ý thức được vấn đề này thì hắn đã đem tốc độ của Tảo Hạch thuyền đạt tới một canh giờ hai trăm dặm, bởi vì hắn phát hiện vô luận hắn cải biến thế nào thủy hành phù trận, cũng không thể tăng thêm tốc độ của Tảo Hạch thuyền. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, chính mình từng tu luyện qua "Ly Thủy Kiếm Quyết" bên trong có một chiêu – "thuận thuỷ"! "Thuận thuỷ" ngoại trừ vô hình vô ảnh, ngoài khó chạm vào còn một đặc điểm chính là nhanh! Không phải cái loại nhanh đến cực đoan, mà là nhanh một cách tự nhiên, thoải mái lưu sướng! Hắn từng trong nước tu luyện qua "Ly Thủy Kiếm Quyết, ở trong nước, "thuận thủy" tốc độ càng nhanh! Nội dung quan trọng nhất của "thuận thuỷ" đó là theo dòng nước mà biến ảo, giống như nước theo chỗ cao chảy xuống. Nếu như có thể làm Tảo Hạch thuyền giống như Trích Thủy Kiếm là tốt nhất. Điều này làm hắn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ lớn mật, giống như tia chớp xẹt qua trong đầu. Ý nghĩ này làm hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, hắn mới tìm được biện pháp giải quyết. Đến tận lúc vừa rồi, hắn mới hoàn thành! Hắn dùng mấy trăm phù trận nhỏ, thành công mà bắt chước trạng thái của "thuận thuỷ". Tảo Hạch thuyền tốc độ tối đa trong nháy mắt được hắn đề cao lên tới một canh giờ bốn trăm dặm! Tả Mạc không biết giá thị trường, nếu như hắn biết trên thị trường tứ phẩm thủy hành pháp bảo đa số đều đạt một canh giờ một trăm dặm, dù cho tứ phẩm thượng giai, khó khăn lắm mới đạt được một canh giờ hai trăm dặm, hắn nhất định sẽ không chấp nhất mà tăng Tảo Hạch thuyền tốc độ lên như thế này. Tốc độ kinh khủng như vậy, cũng không phải không có cực hạn. Bởi vì phù trận quá nhiều, độ khó khi khống chế tăng lên rất cao, ngay cả Tả Mạc chính mình điều khiển cũng cảm thấy khó khăn. Hắn phải cho tiểu tháp tới tiếp quản những phù trận này. Những phù trận này đa số có liên quan tới thủy hành, khống chế ngũ hành chính là sở trường của tiểu tháp. Một điều khác nữa đó là tinh thạch tiêu hao tăng gấp bội, nhất là lúc tốc độ tiềm hành đạt mức cao nhất, một cái canh giờ tiêu phí mười tinh linh lực, cũng chính là mười khỏa tam phẩm tinh thạch, gấp mười lần cánh Phích Lịch Lưu Quang. Nhưng Tả Mạc xem ra, đây là tương đối đáng giá, mạng nhỏ còn không bảo đảm, tinh thạch có nhiều cũng vô dụng. Hiện tại Tảo Hạch thuyền, ở trong lòng hắn, đã đạt đến mức bảo mệnh. Không đợi hắn nghỉ ngơi, bỗng nhiên, cảm giác nguy hiểm rung động ở trong lòng Tả Mạc. Trái tim Tả Mạc đột nhiên nhảy mạnh. Hắn không nhịn được nhìn về phía ngoài buồng nhỏ trên tàu, chỉ thấy đáy nước đen ngòm xa xa bỗng nhiên sáng lên một điểm quang mang. Điểm quang mang này cực nhỏ, giống như sợi tóc vậy, nhưng trong chớp mắt, nó tăng lớn giống như hạt vừng. Tốc độ thật nhanh! Tả Mạc hít vào một hơi khí lạnh. Hắn nhanh chóng nhớ tới, theo miệng bao người nói lại, diện tích đại dương mênh mông, là chỗ vui chơi của cường đại linh thú! "Chạy!" Tháp nhỏ cùng hắn tâm ý tương thông nhất thời sáng lên ngũ thải quang mang, buồng nhỏ trên tàu đỉnh khoang thuyền hai mươi tám tinh tú tinh thạch đột nhiên sáng lên, bên trong thuyền sáng như ban ngày. Ong ong ông! Thân thuyền hơi rung động, trạng thái tiềm hành cực nhanh, thân thuyền phải nhận áp lực phi thường kinh khủng. Đột nhiên có biến làm hai người kia kinh động. Thuần Vu Thành vẻ mặt mờ mịt mà ngẩng đầu, Công Tôn Sai trên mặt phấn khích ửng hồng còn chưa mất. Công Tôn Sai trước tiên phục hồi lại tinh thần, tốc độ Tảo Hạch thuyền giống như tia chớp tốc độ làm hắn hoảng sợ. "Nhanh thật! Lúc nào thuyền này trở nên nhanh như vậy?" Hắn ngược lại không khẩn trương, vẻ mặt hiếu kỳ mà đi tới bên người Tả Mạc. "Hiện tại không phải lúc nói tới cái này." Tả Mạc trầm giọng nói: "Có cái gì đó đang theo dõi chúng ta." "Cái gì vậy?" Công Tôn Sai vẻ mặt hiếu kỳ, nhưng khi ánh mắt hắn hướng tới bên ngoài khoang thuyền, sắc mặt hắn phút chốc thay đổi. Không xa ngoài buồng nhỏ trên tàu, một đôi mắt dữ tợn giống như đèn lồng, nhìn chằm chằm vào Tảo Hạch thuyền. Nhưng khi ánh mắt hai người nhìn thấy thân thể nó thì đồng thời hai người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Bóng ma thật lớn đủ làm người khiếp đảm xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, giống như tòa núi nhỏ nước đen không ngừng cuồn cuộn, cùng nước xung quanh phân biệt rõ ràng. Cặp mắt hung tàn hờ hững ở dưới nước đen như mặt trăng chói sáng loá mắt. Ba người chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng, khắp cả người phát lạnh!