Trước khi Nghiêm Tử Y hôn mê thì hình ảnh nàng thấy cuối cùng đó là nam tử y phục thắng tuyết đứng bên cạnh nàng, nhìn về phía trước, ánh mắt xa xôi.
Nhưng khoảng cách của hai người cũng rất ra, rất xa…… Cơn buồn ngủ cùng chóng mắt từng đợt đánh úp nàng, hai tay cũng vô lực mà dần hạ xuống, nhưng hai mắt vẫn cố chấp nhìn chằm chằm bóng dáng bất động kia, cho đến khi tầm mắt dần dần mơ hồ, một mảnh hắc ám hoàn toàn bao phủ nàng.
“A!” Nữ tử từ trong hôn mê tỉnh lại, nháy mắt ngồi ngay ngắn, mắt mở trừng trừng thở hổn hển , hình như lúc hôn mê gặp phải chuyện gì không tốt vậy.
“Tỉnh?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Nghiêm Tử Y như chim sợ cành cong vội vàng nhìn sang.
Thượng Quan Tuyệt……. Hắn sao lại ở trong phòng của nàng?
Không…… Không đúng, nơi này không phải phòng của nàng, vậy thì là chỗ nào chứ?
Nữ tử đánh giá bài trí xa lạ xung quanh, trong mắt là kinh nghi bất định.
“Không cần nhìn, nơi này không phải là Ân gia, là Thượng Quan gia của ta.” Nam tử ngồi bên cạnh cái bàn cách nữ tử không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm ly rượu, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Nghe vậy, Nghiêm Tử Y đồng tử hơi co rụt, sao nàng lại tới nơi này? Rõ ràng nàng còn nhớ chính mình đang bị công pháp tu luyện kia tra tấn rất thống khổ, nghĩ đi ra ngoài hít thở không khí một tí, thì thấy…… Phượng Tấn Du đứng ở bên hồ, nàng định đi lại nói chuyện vài câu, nhưng mà…… Hình như nàng còn chưa cất bước, thì cảm giác đầu bị đánh choáng váng, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ. Hiện tại xem ra, có thể là người trước mặt này động tay động chân……
“Sao không nói nữa?” Hồng y nam tử buông ly rượu, ngẩng đầu nhìn nữ tử, ánh mắt tàn bạo, “Bình thường nhìn thấy ta không phải nói rất nhiều sao, ngày nào cũng tới biểu lộ tình cảm với ta, nhưng hơn một tháng gần đây là xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên không đến, chẳng lẽ đổi thủ đoạn? Làm ta suy nghĩ mãi, ngươi muốn gì đây!…… Lạt mềm buột chặt? Lạt mềm buột chặt phải không, ngươi cho là thích hợp!”
Nghe vậy, Nghiêm Tử Y lạnh lùng hỏi, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ha hả…….” Nghe câu hỏi, hồng y nam tử đột nhiên không thể khống chế nổi mà cất tiếng cười, cười làm cho nữ tử phải nhíu mày.
Một lúc sau, nam tử mới mở miệng nói, “Ân Tử Di, nếu không phải ngươi vẫn còn bộ dạng này, ta đã hoài nghi người trước mặt này đến tột cùng có phải là ngươi không? Chẳng lẽ muốn hối cải làm người mới?”
Lời này vừa nói ra, trong lòng nữ tử run lên, tại cái thế giới này có một loại bí pháp tên là đoạt xá, chính là người có tu vi cường đại sau khi thần hồn bất diệt, mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể của người có tu vi thấp, mà sống lại. Nhưng loại bí pháp này di chứng rất nhiều, người bình thường sẽ không dễ dàng thử nghiệm, hơn nữa nếu đoạt xá mà bị người biết được, thì cũng chỉ có một con đường chết, trạng thái hiện tại của nàng không biết có phải như vậy không, nhưng mặc kệ thế nào, nhất định không tiết lộ.
Nhìn nữ tử trước mặt lại trầm mặc không nói gì, trên mặt nam tử đột nhiên hiện ra một cỗ lệ khí, “Mặc kệ ngươi có phải hối cải làm người tốt hay không, thì chuyện xảy ra trước đây, từng chuyện ngươi làm đều là đáng chết! Hiện tại ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, năm đó ở hỗn độn chi cảnh, ma độc trên người Nhược nhi có phải là do ngươi hạ hay không?”
Nghe vậy, Nghiêm Tử Y trong mắt hiện lên mạt nghi hoặc, hỗn độn chi cảnh, tên này có chút quen quen, có thể là nơi mà nữ chủ đánh quái thăng cấp, nhưng nàng không nhỡ rõ tình tiết lắm, cũng không có trí nhớ của nguyên chủ, hiện tại phải trả lời thế nào? Còn có ma độc gì đó hình như cũng không phải là thứ tốt, có thể là tạo nghiệt của nguyên chủ, nhưng nàng không có làm, vậy giờ giải quyết thế nào đây?
Nhìn nữ tử cúi đầu không nói gì, ánh mắt nam tử híp lại, nhìn nữ tử như đang nhìn một người chết.
Cảm giác từng đợt căm giận oán hận đánh về phía mình, Nghiêm Tử Y không nhịn được mà rùng mình, vội vàng khoát tay nói, “Không phải ta, không phải ta, ta không có làm chuyện này!”
Nhưng đối phương lại giống như không có nghe thấy, đứng dậy, đi lại gần nữ tử, “Ngươi biết không? Ngay tại lúc ngươi mất đi lương tâm mà hạ độc Nhược nhi, thì nàng đã có thai ba tháng, trong bụng hoài đứa nhỏ của ta, là đứa nhỏ của ta và nàng! Ngươi nói sao ngươi lại ngoan độc như vậy chứ? Khuôn mặt mỹ nhân, mà tâm địa lại rắn rết…….”
“Ta không……..” Nghiêm Tử Y nhìn vẻ mặt điên cuồng của nam tử trước mặt, hoảng sợ mở miệng, lại không ngờ bị đối phương một phen bóp cằm, làm cho nàng đau đớn nhất thời không nói nên lời.
“Ba tháng, hài tử của ta chỉ sống có ba tháng, nó ở trong bụng nương còn chưa có trưởng thành, cũng chưa gặp mặt cha nương nó, đã bị độc phụ ngươi hại chết!” Nói xong nam tử mạnh vung tay một cái, nữ tử thuận thế ngã văng ra ngoài, cái trán đụng mạnh vào vách tường, máu chảy ra.
Nam tử thấy nữ tử mặt chảy máu, trong mắt không có một tia dao động, lạnh lùng nói, “Lúc trước chúng ta không có chứng cớ, trừ bỏ thương tâm khổ sở thì không có phương pháp nào, nhưng khi đó ta từng lập lời thề, nếu tìm được hung thủ nhất dịnh sẽ cho người đó sống không bằng chết! Bây giờ chính là bắt đầu, kế tiếp đợi mà hưởng thụ thịnh yến mà ta mang lại cho ngươi!”
Nói xong, khóe miệng nam tử gợi lên mạt tàn nhẫn, đặt tay lên đỉnh đầu nữ tử đang nằm trên đất cùng với cái trán không ngừng chảy máu.
“A!” Một cỗ đau đớn khôn kể truyền đến tứ chi bách hài, đau đớn làm nữ tử không nhịn được mà hô lên, trong cơ thể nàng như có thứ gì bị mài mòn từng chút vậy.
“Ha hả……..” Thấy bộ dáng thống khổ của nữ tử thế nhưng nam tử lại nở nụ cười, “Nghe nói lúc ban đầu ngươi là tu luyện đơn hệ thủy linh căn, cho dù sau này đem linh căn chuyển thành tiên căn thì cũng không thể thay đổi thuộc tính vốn có của nói, cho nên ngươi đối với tu luyện, đối với hôn sự giữa Thượng Quan gia mới để bụng như vậy. Bởi vì ngươi biết, thủy linh căn đơn hệ cần tới lô đỉnh mới có thể phát huy hết khả năng!”
“Ngươi ý thức điểm này cũng có ý đồ thay đổi ta không có ý kiến, thậm chí còn có chút đồng ý. Nhưng ngươi ngàn không nên vạn không nên, động thủ với Nhược nhi, lại càng không nên động thủ với hài tử chưa ra đời của ta! Trước kia có Ân gia che chở cho ngươi, mọi người cho dù muốn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại ngay cả Ân gia cũng bỏ mặc ngươi, ngươi không còn có chỗ dựa nữa đâu!”
Nghiêm Tử Y bị sự thống khổ trong cơ thể tra tấn đến sắp không có khí lực chợt nghe nói vậy, cũng không biết khí lực từ đâu mà bắt đầu giãy dụa mãnh liệt, không cần, nàng không cần, nàng không phải là Ân Tử Di, loại chuyện này nàng không có làm, nàng không muốn cứ như vậy không minh bạch mà thừa nhận oán hận của người khác, buông tha nàng, buông tha nàng…….
Nhìn nước mắt chảy xuống theo khóe mắt nữ tử, nam tử cười càng thêm tùy ý, “Đợi một lát nữa là sẽ tốt, đợi một lát nữa ta có thể hoàn toàn phế đi công lực của ngươi, cho ngươi về sau tồn tại như một lô đỉnh!”
Nghe vậy nữ tử càng vùng vẫy lợi hại hơn, nhưng trước nam tử trước mặt thì chỉ như kiến càng lay cổ thụ vậy, không có một chút tác dụng.
Không cần, nàng không cần, đây không phải là cuộc sống của nàng, không phải……
Nhìn động tác nữ tử giãy dụa càng chậm lại, nam tử bình tĩnh thu tay, nữ tử không có thứ chống đỡ liền vô lực ngã nhào xuống đất.
“Đây là kết cục của ngươi từ từ mà hưởng thụ!” Nói xong câu đó, nam tử không liếc nữ tử nằm trên mặt đất lấy một cái, xoay người đi ra ngoài, mới vừa đẩy cửa liền thấy một lão giả tóc hoa râm, mặc áo màu xám đang đứng ở trước cửa nhìn hắn, ánh mắt sắc bén.
Thượng Quan Tuyệt thấy vậy chắp tay với lão nhân, cung kính nói, “Sư thúc tổ, người đã ở bên trong, Tuyệt nhi biết gần đây ngài tu luyện gặp bình cảnh, hy vọng có ích cho ngài, Tuyệt nhi chúc mừng ngài trước!”
Lão giả nghe vậy, gật đầu khen ngợi hắn, “Không tồi, không hổ là người thừa kế của Thượng Quan gia! Ngươi yên tâm, nếu lần này ta có thể vượt qua bình cảnh, về sau dù xảy ra chuyện gì, Thượng Quan Tuyết Hoa ta là người đầu tiên đứng bên cạnh ngươi!”
Nam tử nghe xong chỉ thản nhiên cười cười, vẻ mặt không quan tâm càng làm cho lão giả áo tang trong lòng thầm than, đúng là thế hệ mới thay cho thế hệ cũ a!
Sau đó lão giả liền đi vào, Nghiêm Tử Y cả người vô lực nằm trên mặt đất nhìn thấy cửa phòng dần dần khép lại, nước mắt bỗng chảy xuống, nàng dùng hết khí lực bản thân hét to, “Không phải…… Ta……. Thả ta…… Ra ngoài………”
Mặc dù vậy, nhưng nghe vào tai người khác cũng không thấy gì khác thường, cuối cùng chỉ có thể vô lực tuyệt vọng nhìn cánh cửa hoàn toàn khép kín.
Năm năm sau.
Nghiêm Tử Y ngồi ở trước cửa sổ nhìn từng pháo hoa nở rộ trên bầu trời, hai mắt tĩnh mịch.
Nghe từng trận huyên náo ồn ào không có một chút quan hệ với nàng từ ngoài viện truyền vào, nữ tử đột nhiên nhếch miệng cười, tuy là cười, nhưng nhìn qua giống như là khóc.
Hôm nay hẳn là ngày Ân Tử Nhược cùng bốn người kia thành thân đi, đây là kết cục mà nàng đợi đã lâu, mà bao lâu, năm năm? Năm mươi năm? Chắc là năm trăm năm đi?
Nếu là thành thân, vậy Phượng Tấn Du kia hẳn là chính phu đi, cho nên hôm nay Phượng gia mới náo nhiệt như thế, nhưng sao nàng lại biết ư? Còn không phải vì hiện tại nàng đang ở Phượng gia sao, ha hả…….
Năm năm qua đúng là muôn màu muôn vẻ a, đầu tiên là ở Thượng Quan gia làm lô đỉnh hai năm, sau lại như một vật phẩm chuyển cho Mộc gia, Vũ Văn gia, thậm chí cả Ân gia, cuối cùng là đến Phượng gia, hiện tại bởi vì trong nhà đang có chuyện vui nên mới không ai để ý tới nàng, đợi chuyện này qua đi……….
Nghĩ vậy nữ tử cười phá lên, nhưng tươi cười như vậy, làm người xem không rét mà run. Cuộc sống trong năm năm qua của nàng đúng là như Thượng Quan Tuyệt nói, sống – không – bằng – chết! Hoặc là phải nói không thể tìm chết, bởi vì tại cái thế giới này, cho dù nàng tìm chết thì đối phương cũng có ngàn vạn biện pháp cứu nàng trở về, sau đó lại tiếp tục bị hàng hạ muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong!
Hỏi nàng vì sao lại biết ư? Nàng đương nhiên là biết, bởi vì nàng đã thử qua hơn một ngàn một vạn lần, nhưng không có lần nào thành công, đúng vậy, không có một lần!
“Ác!” Phía trước đột nhiên truyền đến một trận cười to cắt đứt suy nghĩ của nữ tử.
Nữ tử cũng không tiếng động cười theo, giơ tay với lên ánh trăng sáng trên bầu trời, thực là sạch sẽ…….
Một tháng sau, một lão giả tóc bạc trắng đi vào trong viện của Nghiêm Tử Y, nhìn bộ dáng của nàng, nặng nề thở dài, “Nghiệp chướng a, đúng là nghiệp chướng a! Nếu không phải Tấn Du biết được, đưa ngươi tới đây, ta còn không biết trong năm năm này bọn họ lại gạt ta làm cái chuyện xấu xa thế này! Thật là vô liêm sĩ!”
Nói xong, lão giả tiến lên hai bước, Nghiêm Tử Y nhìn thấy hắn tới gần, ánh mắt lạnh lẽo lui về sau vài bước.
Nhìn biểu hiện của nữ tử, lão nhân càng thêm tự trách, “Được, được, ta không đi sang, ta không đi sang nữa! Nha đầu Ân gia, mấy năm nay ngươi chịu khổ rồi! Bất quá đây cũng không phải là nơi ngươi ở lâu! Mấy người bọn họ mà cùng đến, ta cũng không thể giữ được ngươi! Cho nên ta và Tấn Du đã thương lượng, để ngươi chạy thoát, chạy được càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở về đây nữa, cho dù bọn họ biết là ta thả ngươi đi, hẳn là cũng không trách lắm!”
Nghe vậy, ánh mắt nữ tử vẫn hoài nghi, môi mím càng chặt, không nói lời nào.
Thấy thế, lão giả tóc trắng thở dài, vung tay áo một cái, hai người liền biến mất tại chỗ.
Nghiêm Tử Y nhìn thấy chung quanh mình đột nhiên xuất hiện một rừng hoa hồng, mắt sáng lấp lánh, nhưng lập tức nổi lên cảnh giác đề phòng lão giả.
Thấy nàng như vậy, lão nhân cũng không tiện nói gì, chỉ đưa cho nàng một gói đồ, “Nha đầu, trốn đi, đừng bao giờ quay lại nữa, đi nhanh đi!”
Cũng không biết qua mấy ngày, trăng trên trời vẫn sáng tỏ như vậy, dưới ánh trăng nữ tử gắt gao ôm gói đồ vào trong ngực, cứ chạy thẳng về phía trước, mà lúc này ở phía sau, một đám người không biết là ai đang đuổi theo.
Chạy mãi, nữ tử đã không còn một tí khí lực nào, nhưng tín niệm rời đi ở trong lòng vẫn duy trì nàng, trốn, chạy mau!
Chạy chạy bỗng trước mặt xuất hiện một mảnh trống trãi, nữ tử đưa mắt nhìn, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, rốt cuộc tới rồi, chỗ khe hở!
“Xem ngươi còn chạy trốn tới đâu!” Phía sau bỗng dưng truyền đến một tiếng hét to.
Nghiêm Tử Y vội vàng chạy lại bên cạnh cái khe, ánh mắt quật cường nhìn mọi người ở trước mặt, Ân Tử Nhược, Phượng Tấn Du, Thượng Quan Tuyệt, Mộc Bạch Y, Vũ Văn Trường Thanh, Phượng gia lão tổ tóc trắng, còn có mấy lão nhân buồn nôn của mấy nhà, thậm chí còn có mấy người xa lạ.
“Muội muội, đừng đi nữa, theo ta trở về đi! Ta biết mấy năm nay ngươi chịu khổ, nhưng đó cũng là do sai lầm của ngươi, Thượng Quan đã nói với ta, hắn phế đi tu vi của ngươi, còn để ngươi mỗi ngày giống như phàm nhân mà làm việc, ta biết ngươi không chịu nổi cuộc sống như vậy, nhưng xem như là rèn luyện tâm tính, vì sao còn muốn chạy trốn chứ?” Ân Tử Nhược tận tình khuyên nhủ.
“Thì ra hắn nói với ngươi như vậy a!” Nữ tử giọng khàn khàn, không còn thanh âm uyển chuyển êm tai như trước, “Bất quá cũng không có gì, chỉ là nhìn thấy các ngươi, đều làm ta ghê tởm muốn phun a! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ cho các ngươi biết nhục nhã ta là điều không nên!”
Nói xong nữ tử xoay người không chút do dự nhảy xuống, nàng biết nhảy xuống đây có thể ngay cả thần hồn cũng sẽ bị diệt, nhưng đây là lối thoát duy nhất của nàng, ngay tử đầu nàng đã không muốn chạy trốn, ngay từ đầu nơi này chính là mục tiêu của nàng, nàng muốn biến mất hoàn toàn!
Thấy thế, lão tổ Thượng Quan gia vội vàng xuất ra một chưởng, giống như bạch xà phóng về Nghiêm Tử Y, lại không ngờ nửa đường bị Phượng gia lão tổ chặn lại, cũng làm mất đi cơ hội kéo Nghiêm Tử Y về!
“Phượng Nhiễm ngươi!” Thấy tình hình vậy, mấy lão giả khác lập tức trợn mắt nhìn phượng gia lão tổ một đầu tóc trắng, nhưng đối phương căn bản không có để ý bọn họ.
“Sau đó thì sao…….” Tiết Mật khàn giọng hỏi, ngực trướng đau, có một cỗ hương vị nói không nên lời.
“Sau đó ta lại trọng sinh, trở về thời điểm bắt đầu của câu chuyện, trong mấy năm ta đoạt đi tất cả cơ duyên của Ân Tử Nhược, thậm chí còn làm cho Thượng Quan Tuyệt kia ái mộ ta, nhưng cuối cùng như ngươi thấy bây giờ, ta thẳng tay chém giết tất cả bọn hắn, Mộc gia, Thượng Quan gia, Vũ Văn gia, ngay cả Ân gia cũng chỉ còn một ít râu ria!”
“Nương của cái thân thể mà ngươi đang dùng cũng là ta buộc nàng nhảy xuống cái khe đó, nhưng ta lo lắng, bởi vì nàng giống như con gián đánh mãi không chết, cho nên ta bồi dưỡng rất nhiều tử thi, để bọn họ xuống Tu chân giới, phụ trợ Phù Diễm đảo, tìm kiếm Ân Tử Nhược rơi xuống, cuối cùng đem nàng giết chết! Mà mấy nam nhân kia cũng bị ta dùng đủ thủ đoạn tra tấn đã chết, về phần mấy lão bất tử kia, a……” Nữ tử đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh, sau đó ánh mắt lại đột nhiên trở nên ôn hòa, nhìn Tiết Mật, cười nói, “Chuyện xưa ta tạm thời nói đến đó, ta đang nuôi sủng vật, đã đến giờ cho nó ăn, cần phải đi!”
Nói xong, nữ tử đi tới trước cửa phòng, cũng không quau đầu lại đẩy cửa đi ra ngoài.
“Này!” Tiết Mật kêu một tiếng, nhưng không có ai đáp lại, nghe xong chuyện xưa, đến bây giờ lòng nàng cũng chưa bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy luống cuống, vừa nghẹn vừa buồn, thậm chí nàng còn thấy tiên tôn kia làm vậy là đúng, đổi lại là nàng có thể đã sớm không gượng dậy nổi, nàng ta thế nhưng có thể đi từng bước đến hôm nay, thật là…….
Ân Tử Di sau khi rời khỏi phòng, liền đi thẳng xuống dưới tầng hầm.
Nhìn thứ phía trong nhà giam bằng sắt lúc này đã nhìn không ra hình dạng ban đầu, lấy một miếng thịt tươi còn dính máu từ trong giỏ ném vào, sau đó nữ tử mỉm cười, mềm nhẹ hỏi han, “Hôm nay thế nào, có hảo hảo ăn cơm, ngủ nghỉ hay không a?”
Nghe thanh âm, vật thể mơ hồ kia đột nhiên động đậy, sau đó hé ra khuôn mặt bẩn thỉu.