Nhạc Thành đang nhớ lại hồi ở Nhạc gia, Phong thúc chiếu cố mình rất tốt, những người khác xem thường mình nhưng Phong thúc và phụ thân vô cùng yêu thương mình, đối xử với mình như con ruột. Mọi người hàn huyên ban ngày xong đều tiến vào trong Hạo Thiên Tháp tu luyện, còn hai mươi ngày nữa mới tới Song Phong thành bọ họ cũng chỉ có thể tĩnh tâm lại. Mà lúc này cả Huyền Thiên đại lục cũng đang rung chuyển, dưới sự tấn công của liên quân Tứ Đại Nhân Tộc, Hắc Ám Thần Điện và Tam Đại Thú Tộc liên tiếp gặp thất bại. Đại chiến vẫn còn chưa kết thúc, từ khi biết viễn cổ hổ tộc dẫn người của Nhạc gia ở Huyền thiên đại lục đi, Tứ Đại Nhân Tộc điên cuồng công kích, đặc biệt gặp phải người của viễn cổ hổ tộc thì ra sức liều mạng. Hơn hai mươi ngày sau, trong điện ở Song Phong thành, không gian nổi lên sóng gợn, một không gian xuất hiện ở trên bầu trời, mấy ngày nay ở đây Nhạc Thiên lão tổ vẫn chờ Nhạc Thành không thôi. Mà Tô Hân Nhi, Yến Hiểu Kỳ và chúng nữ đều nhìn về phía không gian lối đi, hi vọng nhìn thấy Nhạc Thành cùng với người của Nhạc gia, chỉ là chúng nữ trừ Tô Hân Nhi và Hàn Nguyệt, Yến Hiểu Kỳ, Mộ Dung Hiểu Hiểu… thì Trầm Linh, Nam Cung Lạc Nhan, Lê Tiêu Dao bọn họ đều chưa gặp người nhà Nhạc Thành bao giờ, vừa nghĩ tới gặp người nhà của hắn, bọn họ liền lo lắng. Nhạc Thiên lão tổ cũng biết Nhạc Thành không thể trở về nhanh như vậy được, người của Nhạc gia ở trên huyền thiên đại lục cũng là hậu nhân của mình, đều là tằng tôn tử bối, Nhạc Thiên lão tổ cũng nhớ nhung không dứt, mặc dù chưa từng thấy qua nhưng cũng là huyết mạch của mình. Đồng thời ba trăm hộ vệ Kim Long một tháng trước cũng đã chỉnh tề xếp hàng nghênh đón. - Phụ thân, chúng ta đến rồi, tất cả mọi người đều ra thôi. Ở trong Hạo Thiên Tháp, Nhạc Thành từ đan điền thở ra một hơi thật sâu sau đó nói mọi người ngừng tu luyện. Không gian thông đạo lóe lên một tia sáng hơn hai mươi đạo thân ảnh xuất hiện nhảy ra lăng không đứng ở trên bầu trời, phía trước chính là Nhạc Thành. - Bái kiến tộc trưởng. Bạn đang đọc truyện tại