- Chàng đó, còn không phải là tại chàng hay sao? Hàn Nguyệt bị Nhạc Thành trêu chọc làm cho khuôn mặt đỏ bừng, hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, trái tim của nàng nhất thời trở nên bất an, dưới sự trêu ghẹo của Nhạc Thành, tâm tình của nàng rung động, thẹn đỏ bừng cả khuôn mặt. - Tại ta cái gì chứ? Hàn Nguyệt chưa nói xong Nhạc Thành đã cười hì hì. Ôm lấy thân thẻ của nàng/ Hàn Nguyệt lại bị Nhạc Thành trêu chọc, thân hình không kìm được mà nhũng ra, miệng lại khẽ phát ra thanh âm rên rỉ đứt quãng, thân hình chìm đắm trong nhu tình. - Hàn Nguyệt thật là kiều mỵ. Nhạc Thành cũng cảm thấy khí tức lại tràn ngập, một cuộc chiến nam nữ lại tiếp tục. Trong thời gian kết tiếp, Nhạc Thành cũng không có vấn đề để làm cho nên chuyên tâm ở trên người Hàn Nguyệt. Chẳng qua Nhạc Thành mơ hồ cảm nhận được, mình phụng bồi tam nữ, vẫn có một mục quang chăm chú nhìn hắn, lúc hắn cảm giác được thì không thấy bong người, thực lực này thật là cường đại. Trong lòng Nhạc Thành cũng biết, mấy ngày này Liễu ThanH thanh vẫn chăm chú nhìn mình, đố với Liễu Thanh Thánh, Nhạc Thành cũng không biết phải nói gì. Mà một tháng sau, ở Song Phong thành đã có mấy trăm đạo thân ảnh tới, Vũ Văn Giác của Vũ Văn gia đã sớm nghênh đón, người này chính là cường giả chân chính của Vũ Văn gia. Người đến đầu tiên là một lam y lão nhân, bộ dáng vô cùng khí thế, hai mắt híp lại. Nhạc Thành cũng cùng mọi người ra nghênh đón, cảm nhận thấy khí tức trên người của lão giả này, Nhạc Thành cũng giật mình, lão giả này cũng có tu vi thất tinh Đấu Thánh, mặc dù khí tức thu liễm nhưng Nhạc Thành biết lão giả này thực lực không hề dưới Nhạc Tề lão tổ. Lão giả này đến xong, Nhạc Thành liền thấy Yến Hiểu Kỳ, lần này nàng mặt khôi giáp màu lam của Vũ Văn gia, vô cùng uy vũ. Đằng sau còn có hai trăm người giống nàng. - Những người này chính là lực lượng kiên trung của Nhạc gia. Nhạc Thành lẩm bẩm nói. - Bái kiến lão tổ. Vũ Văn giác cùng với Vũ Văn Nam, Vũ Văn Minh Quang đều ra hành lễ. - Bái kiến Vũ Văn đSơn ại nhân. Nhạc Thành cũng biết người này chính là lão tổ của Vũ Văn gia, tên là Vũ Văn Lê, người mạnh nhất của Vũ Văn gia. - Vãn bối bái kiến Vũ Văn Lê đại nhân. Nhạc Thành cũng tiến tới mỉm cười thi lễ. - Mọi người không cần thi lễ. Lão giả mập m ạp chăm chú nhìn Nhạc Thành rồi cất tiếng nói: - Ngươi chính là Nhạc Thành sao, Nhạc Thiên lão nhân kia năm đó cùng ta tranh đoạt nữ nhân, hiện tại hậu nhân của ta là Hiểu Kỳ của ta cũng bị ngươi đoạt mất, ta nhất định phải tìm hắn đòi lại công đạo. Nghe Vũ Văn Lê cất tiếng nói, Nhạc Thành cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười ,chuyện này mình không nên nói nhiều. - Vũ Văn Lê, lão bàn tử nhà ngươi, Hoàng Tôn năm đó có chút nào coi trọng ngươi đâu, nếu như không có Nhạc Thiên lão già kia, Hoàng Tôn nhất định sẽ yêu ta. Đúng lúc này một thanh âm xé gió truyền tới, đồng thời một tiếng cười vang lên. - Bái Kiến Tôn Phong lão tổ. Tôn Lạc và các cường giả của Tôn gia cũng kinh sợ hành lễ. - Tôn Phong lão tổ này không biết có thực lực gì. Nhạc Thành lẩm bẩm nói, Tôn Phong Nhạc Thành cũng đã từng nghe nói, nghe nói năm đó giao tình với Nhạc Thiên lão tổ không tệ, còn có một người nữa là Trần Vân lão tổ. Ban đầu tứ đại nhân tộc có bốn người này khiến cho Hắc Ám Thần Điện phải e ngại. Chỉ trong chốc lát, ở trên bầu trời đã có hai trăm người tiến tới, một mảng khí tức nồng đậm tràn ngập, Tôn gia tu luyện đấu khí hỏa hệ cho nên một mảng hơi nóng truyền tới. Nhạc Thành khẽ đánh giá người của Tôn gia vừa tới, đó là một lão giả mặc áo bào màu hồng, so với Vũ Văn Lê thì hai người đều tràn ngập sinh khí. Mà bên cạnh lão giả này còn có một người có tu vi ngũ tinh Đấu Thánh, đồng thời Nhạc Thành còn nhìn thấy Tôn Thi thi và U Cơ bên cạnh. Còn ba trăm người còn lại cũng mặc khôi giáp màu đỏ, tu vi thực lực cũng không dưới người của Vũ Văn gia, Nhạc Thành suy đoán đây là những phần tử lực lượng trung kiên nhất của Tôn gia. - Tôn Phong, lão bất tử nhà ngươi, ta béo thì sao, hiện tịa ta cũng chỉ mới bốn trăm cân mà thôi, nhìn dáng vẻ của ngươi giống như là cây gậy trúc, nếu như năm đó không có lão già Nhạc Thiên kia, Hoàng Tôn nhát định sẽ thích ta, mà không phải là thích ngươi. Vũ Văn Lê nhìn về phía Tôn Phong phía xa xa mà nói. - Ta đâu phải là cây gậy trúc, tên mập chết tiệt này, béo mà còn nói người ta. Tôn Phong trợn mắt nhìn Vũ Văn Lê một cái, sau đó nhìn về phía Nhạc Thành: - Xem ngươi và tên Nhạc Thiên kia cũng có phần tương tự với nhau, ngươi hẳn là Nhạc Thành trong lời của Thi thi, Nhạc Thiên lão bất tử kia, đoạt Hoàng Tôn của ta, bây giờ hậu nhân của hắn còn lừa gạt hậu nhân của ta, ta nhất định phải tính sổ hắn. - Bái kiến Tôn Phong lão tổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại