- Tiểu tử, ngươi mau dừng tay. Thanh âm của Yêu Huyên một lần nữa vang lên trong đầu Nhạc Thành, trải qua ba ngày so đấu, Yêu Huyên đã yếu đi rất nhiều. - Trừ phi ngươi rời khỏi thân thể của ta nếu không ta sẽ không dừng tay. Nhạc Thành trả lời, hiện tại Nhạc Thành cũng không tốt hơn Yêu Huyên bao nhiêu, cũng rất suy yếu, chỉ là Yêu Huyên không rời khỏi cơ thể của mình, Nhạc Thành không thể yên tâm. - Tiểu tử, nếu chúng ta không dừng lại thì cả hai đều sẽ chết. Yêu Huyên suy yếu nói, dựa theo tình huống của hai người hiện tại thì vô phương phân thắng bại, đến cuối cùng linh hồn của hai người đều hao hết, hai người chắc chắn phải chết. - Ta chết thì cũng phải dẫn theo ngươi. Nhạc Thành đã sớm tinh tường hậu quả, chết cũng phải giữ chặt Yêu Huyên, không thể để nàng chiếm tiện nghi. - Tiểu tử, ngươi mau dừng tay, ta đối với thân thể của ngươi không hề có chút hứng thú nào, ngươi hãy nghe lời ta nói nếu không chúng ta phải chết không thể nghi ngờ. Yêu Huyên không ngờ Nhạc Thành đến chết cũng không muốn dừng tay, hắn muốn chết nhưng nàng không muốn, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm. - Được, có chuyện gì ngươi nói mau đi. Nói thật Nhạc Thành cũng không muốn chết, hắn còn sợ chết hơn, hắn tu luyện đã nghìn năm, không thể chết oan uổng như vậy được. Nhạc Thành không chế linh hồn lực của mình lùi về phía sau nửa phẩn, nhưng vẫn chuẩn bị tùy thời công kích. Bạn đang đọc truyện được copy tại