Nửa tháng sau, xe ngựa chấn động mạnh rồi ngừng lại, Nhạc Thành ở trong xe ngựa tu luyện mà bình tỉnh, chỉ thấy nghe bên ngoài có tiếng người cãi nhau, Nhạc Thành cũng đi xuống xe ngựa, nghe nói trên đường đi có thể gặp cướp, nhưng không trùng hợp như vậy chứ. Nhạc Thành đã đoán đúng, ở trước mấy người dong binh là hai mươi đại hán. Nhìn trang phục và thần sắc của họ thì xem ra chính là bọn cướp. Bọn họ tu vi cũng không thấp, người dẫn đầu là một hán tử độc nhãn cũng có tu vi ngũ tinh Đấu linh, sau lưng là những người có sát khí đằng đằng, tu vi cũng không thấp, trong đó có vài người có tu vi nhị tinh Đấu Linh. - Các vị, chút ý tứ này xinh nhận lấy, mọi người ra ngoài sinh ý đều không dễ dàng. Dương Cương cầm lấy một cái hộp gấm nhỏ đưa cho hãn tử độc nhãn đầu lĩnh, rõ ràng thực lực của đối phương mạnh hơn mình, Dương Cương cũng là dong binh, tình huống này dĩ nhiên là biết phải xử lý thế nào, làm như vậy bọn cướp cũng sẽ nể chút mặt mũi, thu ít phía qua đường rồi đi. - Mười khối kim tệ, ta có phải đ xin cơm đâu mà cần chút kim tệ đó. Độc Nhãn đại hán mở cái hộp gấm ra xem xét rồi hơi biến đổi sắc mặt, sau đó lập tức lạnh lùng nhìn Dương Cương nói. - Huynh đệ chúng ta cũng phải ăn uống, lợi nhuận cũng không nhiều, kính xin nhận cho, lần sau nhất định sẽ chuẩn bị đại lễ khác. Dương Cương cất tiếng nói, mười khối kim tệ này không phải là một con số nhỏ. - Tiểu Lân, bên ngoài có chuyện gì vậy? Trong xe ngựa, Yên Huyên hỏi Tiểu Lân. - Nữ vương bệ hạ, hình như bên ngoài có phiền toái gì đó. Tiểu Lân quay trở lại, hiển nhiên chuyện bên ngoài không qua khỏi lỗ tai của nàng. - Chết tiệt, dám làm ảnh hưởng đến chuyến đi của ta, giúp ta ra ngoài xem. Trong mắt Yêu Huyên hiện ra một lãnh ý, nàng lập tức xuống xe ngựa đi ra ngoài. - Giá chót, hai mươi khối kim tệ, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí. Độc Nhãn hán tử lạnh lùng nói, hiện tại thực lực bên mình mạnh hơn so với dong binh cho nên phải đòi hỏi một cái giá cao hơn. - Ngươi đừng có đòi nhiều như vậy. Thần sắc của Dương Cương hiện ra vẻ tức giận, những bọn cướp này càng mềm với chúng thì chúng càng lấn tới. - Hắc hắc, mười khối kim tệ cũng được, chỉ là tiểu thư kia thì phải lưu lại. Độc nhãn đại hán từ từ bước tới cạnh Yêu Huyên và Tiểu Lân, lập tức cười tà, mỹ nữ tuyệt sắc như thế hắn kìm không được mà chảy nước miếng. Nhạc Thành lúc này cũng từ từ đi tới gần Yêu Huyên, trong lòng thầm nghĩ, lúc này nàng đi ra không phải khiến cho sự tình càng thêm phiền toái hay sao. - Không được, nàng ta là khách nhân do chúng ta bảo vệ. Dương Cương nói, lúc này nhìn thấy Yêu Huyên xuống xe ngựa, lông mày hắn liền nhíu lại. - Ta muốn nàng, các huynh đệ, mau bắt nàng ta về làm áp trại phu nhân. Độc Nhãn đại hán lớn tiếng nói, sau lưng cả đám cũng cười rộ, bọn họ nhìn thấy Yêu Huyên cũng đã sớm chảy nước miếng. Lúc này Yêu Huyên cùng với Tiểu Lân đã đi tới chính giữa mọi người, nhìn thấy độc nhãn hán tử, Yêu Huyên hiện ra một vẻ chán ghét. - Tiểu Lân, chuyện này giao cho ngươi, chúng ta còn phải mau đi. Yêu Huyên nói với Tiểu Lân, sau đó lập tức quay về xe của mình. - Cô nương tại sao lại đi, đại gia ta nhất định sẽ rất thương cô nương, nhất định sẽ khiến cho cô nương dục tiên dục tử. Nhìn theo bóng lưng của Yêu Huyên, Độc Nhãn đại hán không kìm được mà cấp rút, thân ảnh nhảy lên phía trước, muốn đi về phía nàng. - Một ngũ tinh Đấu Linh nho nhỏ, hừ, muốn chết. Bạn đang đọc truyện tại