- Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng ta giao cho các ngươi, hãy giáo huấn bọn chúng cho thật tốt, tuy nhiên đừng lộ ra thực lực, lúc trở lại còn phải giả vờ bị thương. Nhạc Thành cất tiếng nói với bọn Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng. Nhận được mệnh lệnh của Nhạc Thành, Khiếu Thiến Hổ và Tử Điện Mãng liền tiến lên, đối phó với mấy người này đối với bọn chúng dễ như trở bàn tay, tuy nhiên khiến cho mình bị thương thì hơi khó khăn. - Tam tiểu thư, chúng ta chạy mau. Nhìn thấy Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng tiên lên, Nhạc Thành nhanh chóng kéo Chu Hàm rời khỏi. - Còn chạy sao? Chu Trấn và Chu Yến nhìn thấy Nhạc Thành muốn chạy cùng với Chu Hàm thì nhanh chóng ngăn ở phía trước Nhạc Thành, sau đó lập tức chụp một chưởng về phía Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng. - Các ngươi mau đuổi theo. Chu Trấn và Chu Yến thấy bị hai người ngăn cản đành phải lập tức hô lên đuổi theo. - Xoẹt. Một tiếng vang lên, sau đó liên tiếp là những hư ảnh, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng hóa thành một hư ảnh ngăn mọi người, mà lúc này thân ảnh của Nhạc Thành cùng với Chu Hàm cũng đã biến mất. - Nhạc Thành, chúng ta phải làm sao bây giờ, thật nguy hiểm. Chu Hàm bị Nhạc Thành lôi kéo chạy vè phía trước liền quay đầu nói chuyện với Nhạc Thành. Bây giờ Chu Hàm cũng quên mất ngọc thủ của mình bị Nhạc Thành nắm trong tay, chỉ lo chạy về phía trước. Chu Hàm cũng biết, Chu Trấn và Chu Yến mặc dù là ngũ tinh đấu vương nhưng mình không đánh lại bọn họ. - Tam tiểu thư, yên tâm đi, Khiếu Thiên và Tử Long hai người cũng học qua một số đấu khí, bọn họ cũng sẽ không bị việc gì. Cầm lấy ngọc thủ của Chu Hàm, Nhạc Thành cũng không muốn buông ra, trong lòng hắn không kìm được mà nghĩ tới Tư Mã Yên Nhiên, trước kia hắn cũng kéo tay nàng ta như vậy. - Nhạc Thành, ngươi, ngươi mau buông tay ra. Sau một lát, cuối cùng Chu Hàm cũng phát hiện ra bàn tay của mình bị Nhạc Thành nắm lấy thì không kìm được mà đỏ mặt lên. - Xin lỗi tam tiểu thư, tại hạ muốn kéo tiểu thư chạy đi, tại hạ không phải cố ý. Nhạc Thành bối rối sau đó buong ngọc thủ của Chu Hàm ra. - Không có việc gì, ta không trách ngươi. Chu Hàm thẹn thèng nói, ánh mắt không dám nhìn Nhạc Thành. Tử nhỏ đến lớn, ngoài cha mình ra, đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân kéo tay, đột nhiên trong đầu hỗn loạn, tim đập thình thịch. Cũng may hiện tại đã cách Chu gia không xa, hai người im lặng quay lại Chu gia, sau đó trở lại trong sân. - Nhạc Thành, Khiếu Thiên và Tử Long sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, thật là lo lắng, chúng ta đi xem đi. Chu Hàm quay lại sân nhỏ xong nhịn không được xấu hổ nói với Nhạc Thành. - Tam tiểu thư, bọn họ hẳn là không có chuyện gì, người cứ yên tâm làm được. Nhạc Thành cất tiếng nói, trong lòng thầm nghĩ, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng có chuyện gì mới là lạ, chỉ hi vọng bọn hắn xuống tay nhẹ một chút để mình có thể tiếp tục ở Chu gia. - Tam tiểu thư, chúng ta mới quay về Nhạc Thành vừa dứt lời, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng hai người đã quay về. - Các ngươi bị làm sao vậy, trước hết để ta gọi người chữa thương cho các ngươi đã. Nhìn thấy bộ dạng của Khiếu Thiên và Tử Long, Chu Hàm xíu nữa là phát khóc, chỉ thấy toàn thân của Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng đều có vết máu, trên mặt cũng xanh hồng một khối, xem ra vừa bị đánh nặng một trận. - Không cần đâu tam tiểu thư, tại hạ là luyện dược sư, tại hạ sẽ chữa thương. Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó lập tức truyền âm nói cho Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng. Nhìn thấy thảm trạng của Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng, Nhạc Thành thiêu chút nữa tin rằng đó là sự thật, tuy nhiên nhìn kỹ thì mới biết vết máu trên người của bọn họ là của người khác, vết thương thì giả vờ rất giống thật. Nghe thấy thanh âm của Nhạc Thành xong, Tử Điện Mãng ủy khuất nói: - Tam tiểu thư, chúng ta bị đánh thật là thê thảm, những người kia còn bảo là muốn giả bị thương, sau đó muốn làm cho tiểu thư bị đẹp mặt. - Cái gì, bọn ác nhân còn muốn cáo trạng? Sắc mặt của Chu Hàm liền biến đổi, nếu thật sự như vậy thì cha mình sẽ quở trách mình. - Tam tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ, những người này rất độc ác, rõ ràng bọn chúng muốn gây khó dễ cho tiểu thư, hiện tại còn muốn cáo trạng. Bạn đang đọc truyện tại