Bờ eo nhỏ nhắn đong đưa, kiều đồn khêu gợi xuất hiện ở trước mắt của Nhạc Thành. Thân hình hoàn mỹ vũ mị, ngũ quan tuyệt đẹp, bây giờ Yêu Huyên quả thực vô cùng tuyệt đẹp. Ở giữa không trung trong phòng tu luyện, Yêu Huyên nhắm mắt lại, toàn thân hấp thu linh khí nồng đậm, nàng biết rõ nếu không phải dựa vào cơ hội tiến hóa thì nàng cũng không hấp thu được linh khí nhiều như vậy. Một lát sau, cảm nhận không thể hấp thu linh khí xung quanh nữa, Yêu Huyên mới từ từ mở mắt ra, đôi mắt yêu mị xuất hiện quang mang lập lòe. - Ngươi là một tên sắc quỷ hạ lưu, ngươi cũng nhìn. Yêu Huyên nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Thành chằm chằm về phía mình, giống như muốn chảy máu mũi thì phát hiện ra toàn thân của mình hiện tại không mặc gì. Nghe thấy tiếng kêu của Yêu Huyên, Nhạc Thành mới hồi phục lại tinh thần, hắn lau máu mũi vào trong tay áo rồi nói: - Tại vì nhà ngươi không mặc quần áo, còn trách ta làm gì, ta không ngờ thân hình của ngươi tuyệt đẹp như vậy. - Ngươi vô sỉ. Yêu Huyên nhanh chóng mặc một bộ quần áo màu xanh vào trong người, rồi hung hăng trợn mắt nhìn Nhạc Thành. - Ngươi cũng không phải lần đầu tiên mắng ta vô sỉ, đây là một thói quen của ta. Nhạc Thành cất tiếng nói. - Ngươi… Yêu Huyên hung hăng trợn mắt nhìn Nhạc Thành mà nói: - Ta giết ngươi, để xem ngươi còn dám hạ lưu vô sỉ nữa không. Nhạc Thành nói: - Yêu Huyên, ngươi cũng đừng quên trước kia ngươi đã thề, ngươi không thể giết ta, hơn nữa ngươi còn phải ở cạnh ta vô điều kiện một năm. - Ngươi, hừ… Yêu Huyên tức giận cắn chặt hàm răng, hung hăng trợn mắt nhìn Nhạc Thành. - Đúng rồi, tại sao ngươi tiến hóa tới sáu cánh thì lại có Địa Kiếp, theo đạo lý thì ngươi không thể có địa kiếp được. Bạn đang đọc truyện được copy tại