Nhạc Thành nói: - Ta bố trí cấm chế người bình thường không giải khai được, đan dược các ngươi ta đã luyện chế xong rồi, các ngươi hãy đi Quỷ Uyên, Khiếu Thiên Hổ sẽ cùng đi với các ngươi. - Vâng đại nhân. Thác Ni Tư và Trần Bưu đáp lời. Thu dọn một phen xong, Nhạc Thành đem hai người bỏ vào trong giới chỉ đi ra khỏi học viện. Sau đó Khiếu Thiên Hổ hộ tống bọn Đổng Đại Ngưu hội hợp, về phần Tử Điện Mãng, Nhạc Thành giữ nó lại bên mình, có một con lục giai ma thú bên mình dù sao cũng an toàn. Về phần Tử Điện Mãng thì nó thu nhỏ lại xoay ở trên cánh tay của Nhạc Thành, không ai chú ý tới. Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả, Nhạc Thành muốn đi thăm Hân Nhi và Yên Nhiên, sáng ngày mai Nhạc Thành muốn bế quan một tháng, Nhạc Thàn lần này muốn bế quan ba tháng nửa năm nhưng thẻ linh trên người hắn không đủ, không có cách nào khác. Nửa năm ba tháng bế quan, Nhạc Thành có lòng tin mình sẽ đột phá tới Tích Cốc trung kỳ thậm chí là hậu kỳ, đến lúc đó Tam Tinh Tứ Tinh Đấu hoàng hắn cũng có thể chống lại. Nếu cộng thêm pháp khí thì có thể giết chết cả ngũ tinh đấu hoàng. Tìm kiếm một hồi lâu, Nhạc Thành cũng tới khu nghỉ của học viên nữ, sau khi xác định được Tô Hân Nhi ở đâu, Nhạc Thành tới tìm nàng. Tô Hân Nhi đang ngồi ở trên giường, bao bọc bởi một vòng quang mang, trải qua một ngày điều tức thương thế của nàng đã tốt hơn rất nhiều, ngày hôm qua bốn cô gái bị thương không nhẹ, trong đó Tư Mã Yên Nhiên bị nặng nhất. - Hân Nhi, muội ở đâu. Nhạc Thành ở bên ngoài cửa kêu, Hân Nhi có thể tiến vào mười vị trí đầu tiên, Nhạc Thành cũng không ngờ. - Muội đây, biểu ca. Tô Hân Nhi thu hồi đấu khí mà nói: - Biểu ca huynh vào đi. - Hân Nhi, ta tới đây tìm muội sáng mai ta định bế quan. Nhạc Thành đẩy cửa đi vào, sau đó thấy Tô Hân Nhi nhào vào trong lòng mình mà khóc thút thít, tựa hồ như gặp phải ủy khuất vô cùng lớn lao vậy. Nhạc Thành cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn nhẹ nhàng kéo nàng ra mà hỏi: - Hân Nhi, muội làm sao vậy, có người khi dễ muội sao? Tô Hân Nhi nức nở, ủy khuất trong lòng liền toát ra hết mà nói: - Biểu ca huynh mau đi đến thăm Yên Nhiên tỷ tỷ đi. - Hân Nhi, muội làm sao vậy, có chuyện gì đã xảy ra. Tô Hân Nhi ngẩng đầu lên, Nhạc Thành nhìn thấy vết thương thì lập tức đánh giá Tô Hân Nhi, phát hiện vết thương trên người nàng ngày càng nhiều, hình như là bị nội thương. - Xoẹt. Nhạc Thành rót một chân khí vào cơ thể của Tô Hân Nhi, đột nhiên sắc mặt của hắn lạnh lẽo, hắn đoán không lầm, cơ thể của Tô Hân Nhi bị thương không nhẹ, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn động. - Biểu ca, muội không có chuyện gì, huynh đi thăm Yên Nhiên tỷ tỷ đi, tỷ ấy cũng bị thương. Tô Hân Nhi nói với Nhạc Thành. Tô Hân Nhi nhìn thấy hai người của Thanh Long bang có ngũ tinh đấu vương và không thiếu nhị tinh đấu vương thì không dám nói với Nhạc Thành, sợ Nhạc Thành bốc đồng tới tìm họ, Nhạc Thành cũng bị tổn thương. - Muội nói Yên Nhiên cũng bị thương, còn nặng hơn muội? Khuôn mặt Nhạc Thành đã sắc lạnh đến cực hạn, nếu nói Nhạc Thành có điều gì trọng yếu nhất thì chính là người của Nhạc gia, Hân Nhi, Yên Nhiên hai người này tuyệt đối là hai người mà Nhạc Thành quan tâm nhất, hiện tại Nhạc Thành không thể đụng vào Cấm khu. - Ừ, còn có Mật Nhi và Phiên Tình tỷ tỷ đã bị thương, hơn nữa là còn rất nặng. Tô Hân Nhi nói với Nhạc Thành, Nhạc Thành nhìn thấy thần sắc của hắn, nàng cảm nhận được biểu ca của mình chưa bao giờ sắc lạnh như thế, giống như là muốn giết người vậy. - Rốt cuộc là như thế nào, mau nói với ta. Nhạc Thành nhìn Tô Hân Nhi, hàn quang trong đó lóe lên. Nhìn thấy hàn quang trong mắt của Nhạc Thành, trong lòng của Tô Hân Nhi không kìm được mà run rẩy, do dự một lát sau đó đem mọi chuyện nói ra từ đầu với Nhạc Thành. Một lát sau, Nhạc Thành nghe Tô Hân Nhi nói xong thì trên khuôn mặt xuất hiện lãnh ý mà nói: - Hân Nhi, muội trước hết dẫn ta đi thăm Yên Nhiên. Tô Hân Nhi nhìn Nhạc Thành, mặc dù Nhạc Thành đã thu hồi lãnh ý nhưng mà Tô Hân Nhi vẫn cảm nhận được hàn ý từ hắn. Tô Hân Nhi dẫn Nhạc Thành đi tới gian phòng của Tư Mã Yên Nhiên, trên đường đi Nhạc Thành cũng không nói một câu với nàng mà luôn luôn bình tĩnh. Nhìn thấy Nhạc Thành đi tới phòng của mình, Tư Mã Yên Nhiên cũng không quan tâm có Hân Nhi ở bên cạnh mà lao vào trong lòng hắn mà khóc nức nở. Để Tư Mã Yên Nhiên kéo trong mắt của Nhạc Thành một lần nữa toát ra hàn quang, sau một lát Nhạc Thành nói: - Được rồi, Yên Nhiên về sau sẽ không có người nào dám khi dễ hai người nữa, ta cam đoan là sẽ không có ai. Tư Mã Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Nhạc Thành, sau đó tựa vào lồng ngực của hắn, tựa hồ như cảm nhận được sự lặng yên sau cơn sóng vậy. Nhạc Thành nói: - Yên Nhiên, muội trước hết uống hai viên đan dược này đã. Nhạc Thành cảm nhận thấy thương thế trên người của Tư Mã Yên Nhiên còn bị nặng hơn cả Tô Hân Nhi thì vội vàng cho nàng uống hai viên phục nguyên đan. - Hân Nhi, muội biết Đỗ Mật Nhi và Âu Dương Phiên Tình ở chỗ nào không? Nhạc Thành nói với Tô Hân Nhi. Tô Hân Nhi trả lời: - Muội biết ở cách đây không xa. Nguồn truyện: