TU CHÂN GIẢ TẠI DỊ THẾ

Chương 1103: Tru Tiên diệt ma kiếm quyết (2)

Trước Sau

break
- Xoẹt xoẹt.
Hai luồng lực đạo chạm vào nhau rồi tiêu tán, không ai chiếm tiện nghi cả.
- Là ngươi?
Hoàng Tiêu quay đầu lại thì thấy người mới ra tay là Xích Ngạo Tuyết thì thần sắc biến hóa.
- Bạch Thuật linh ô ta muốn ,ngươi mau tránh ra.
Xích Ngạo Tuyết tràn đầy cao ngạo mà nói.
- Chúng ta động thủ, chỉ khiến lương bại câu thương, làm lợi cho người khác mà thôi.
Hoàng Tiêu suy nghĩ nhìn Xích Ngạo Tuyết mà nói.
- Lưỡng bại câu thương, ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể thắng được ta?
Xích Ngạo Tuyết nói xong lời này, hàn ý lóe lên, pháp quyết đánh ra.
- Hừ, để xem.
Hoàng Tiêu lão ma tức giận, lập tức ra tay trước.
Mà Xích Ngạo Tuyết đã sớm bố trí một mảng phòng ngự, trong nháy mắt cả sơn động trở nên nóng bỏng vô cùng.
- Dương Trạch dừng tay.
Lúc này, bạch my lão nhân hét lên một tiếng, hóa ra Dương Trạch đã thừa thời cơ định lấy đi bạch thuật linh ô.
Pháp quyết của bạch mi lão nhân biên đổi thanh trường kiêm màu trắng thành một đạo kiếm màu hồng, trong nháy mắt bắn về phía Dương Trạch.
- Mọi người cùng nhau chống lại.
Dương Trạch hét to một tiếng,, lập tức hai trung niên hán tủ và hai nữ tử phía sau hắn đều xuất ra pháp bảo mà đánh tới.
Nhất thời mấy người trở nên hỗn chiến, đều hướng về phía bạch thuật linh ô mà đi tới. Mà hiện tại chỉ còn lại Xích Ngạo Tuyết và Hoàng Tiêu hai người đang giao thủ, dần dần Hoàng Tiêu đã rơi vào thế hạ phong.
- Đi.
Lúc này Hoàng Tiêu đánh ra một pháp quyết, kim mang tràn ngập.
- Lui về cho ta.
Pháp quyết trong tay của Xích Ngạo Tuyết biến hóa, thanh mang cuồng bạo bắn ra.
- Ha ha, đây chính là Thuật Hồn Võng, ngươi muộn rồi.
Hoàng Tiêu cười lớn một tiếng, tựa hồ như đối với pháp bảo này hắn vô cùng vừa lòng, kim võng lóe lên ,tiếp theo là hắc khí tràn ngập.
Gặp phải cảnh tượng này, sắc mặt của Xích Ngạo Tuyết cũng biến đổi, tựa hồ như đã phát hiện ra mình đã xem thường pháp bảo của đối thủ.
- Hừ, vật thử xem Âm Dương kính của ta.
Đúng lúc này, Xích Ngạo Tuyết cũng lấy ra một pháp bảo có hình dạng là một chiếc gương đồng.
Chiếc gương đồng pháp bảo này có hai màu, một bên màu trắng một bên màu đỏ, Thuật Hồn Võng kia tựa hồ như không có tác dụng gì với Xích Ngạo Tuyết.
- Tại sao ngươi lại có Âm Dương kính của cực nhạc thành chủ, thành chủ có liên hệ với ngươi thế nào?
Sắc mặt của Hoàng Tiêu chợt biến, hắn cất tiếng nói.
- Là cha ta, hiện tại ngươi có thể chết được rồi.
Xích Ngạo Tuyết trầm sắc mặt xuống, Âm Dương Kính bắn ra, bao vây Hoàng Tiêu.
- Đạo hữu, ta không biết đạo hữu là nữ tử của thành chủ, bạch thủ linh ô này ta từ bỏ, ngươi cầm đi là được.
Sắc mặt của Hoàng Tiêu biến đổi, Âm Dương kính tuyệt đối không phải là vật hắn có thể đối phó được.
- Chết đi.
Lúc này Xích Ngạo Tuyết cũng không tính thu tay lại, Âm Dương kính trong nháy mắt bắn ra.
- Ta liều mạng với ngươi.
Hoàng Tiêu nhìn thấy Xích Ngạo Tuyết không muốn thu tay lại thì pháp quyết đánh ra, thủ ấn không ngừng biến hóa, toàn thân ma đạo điên cuồng tràn ngập, che mắt quang mang của Âm Dương kính.
- Ta sẽ báo thù, ngươi chờ đó.
Thanh âm của Hoàng Tiêu âm lệ vang lên, sau đó một đạo hắc mang biến mất không thấy đâu nữa, hóa ra hắn đã dùng nguyên thần chạy trốn.
- Ngươi muốn báo thù, nhưng không còn cơ hội đâu.
Một thanh âm vang lên, hồng mang bắn ra, tốc độ của Hoàng Tiêu tuy nhanh nhưng không bằng tốc độ của hào quang.
- A…
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nguyên thần của Hoàng Tiêu đã bị thu vào hồng mang.
- Âm Dương kiếm bạch quang diệt thân, hồng quang diệt thần, ngươi trốn không thoát đâu.
Xích Ngạo Tuyết thu hồi Âm Dương Kính, vừa rồi nàng Hoàng Tiêu đã bị nhốt vào trong nhẫn trữ vật.
Sau đó, Xích Ngạo Tuyết giơ tay lên, định ngắt lấy bạch thủ linh ô.
- Không xong, ở dưới có người.
Đúng lúc này Nhạc Thành cảm nhận thấy có một hắc mang bắn ra, phóng về phía người của Xích Ngạo Tuyết.
- Phụt.
Xích Ngạo Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh bay vài trăm thước, va vào thạch bích, một ngụm máu tươi phun ra.
- Ha ha, thật không dễ dàng, chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn bắt ta, đúng là muốn chết.
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, đồng thời lúc này một lam bào hán tử đã xuất hiện.
- Lam bào hắc tử này đưa mắt nhìn Xích Ngạo Tuyết và hai nữ tử ma đạo xinh đẹp kia.
- Cực sắc đạo nhân, ngươi chính là cực sắc đạo nhân.
Những người xung quanh đều kinh hãi kêu lên.
- Không sai, ta chính là cực sắc đạo nhân.
- Chạy mau.
Cực sắc đạo nhân còn chưa dứt lời thì bạch mi đạo nhân, dương trạch đã hướng về phía ngoài sơn động mà chạy đi.
Lúc này sắc mặt của Nhạc Thành chợt biến, nghĩ tới mọi người tìm kiếm hắn mà không ngờ cực sắc đạo nhân lại trốn ở trong sơn động này, không ngờ người này cố tình dẫn mọi người tới đây.
- Các ngươi không cần chạy, ở đây ta đã bày ra cấm chế, trừ phi thực lực các ngươi mạnh hơn ta còn không thì không thể chạy thoát.
Cực sắc đạo nhân lạnh nhạt nói.
- Xoẹt xoẹt.
Đám người bạch mi lão nhân chạy được một lúc thì đúng là đã va phải cấm chế vô hình của cực sắc đạo nhân.
- Cực sắc đạo nhân, không ngờ ngươi lại dám ra đây. Bạn đang đọc truyện được copy tại
break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng

Báo lỗi chương