Trên khuôn mặt của Vũ Văn Minh Châu hiện ra một vẻ lo lắng. - Phụ thân người đi ra sẽ biết. - Nha đầu này, ngươi đi ra ngoài đã tròn hai mươi năm, ngươi bình an là ta đã vui rồi bây giờ lại kéo ta đi như vậy, xem sau này ta thu thập ngươi sẽ nào. - Phụ thân người đi nhanh lên sau đó thu thập con cũng được. - Nha đầu kia có chuyện gì mà thần bí như vậy? Hai người vừa nói chuyện, trong chốc lát đã đi ra ngoài, một lão giả áo bào màu xanh xuất hiện, tuổi tác khoảng năm mươi sáu mươi, chính là Yến Nhân Hùng. - Nhân Hùng. - Minh Châu. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong chốc lát ánh mắt của cả hai đều trở nên ngây ngốc. Mọi người cũng không quấy rầy cả hai liền lui trở xuống. - Minh Châu, đây là nằm mơ sao, tại sao muội lại quay lại? Trong mắt Yến Nhân Hùng tràn đầy nước mắt mà cất tiếng nói. - Muội đã trở về, Nhân Hùng thật xin lỗi huynh, đã hơn ba mươi năm rồi. Hai người cũng không bận tâm tới tiểu bối xung quanh, liền bước lên ôm nhau thật là lâu. Ba ngày sau, Khiếu Thiên Hổ hộ tống đám người Phùng Xảo Xảo về đại trạch của Nhạc gia. Nhìn thấy đám người bọn họ y phục rách rưới, Khiếu Thiên Hổ cho Phùng Xảo Xảo m ười vạn kim tệ nói họ đi mua đồ mới. Mười vạn kim tệ này khiến cho người nhà Phùng Xảo Xảo phải sợ hãi, đây là một con số quá to lớn với họ. Đám người này không nhận Khiếu Thiên Hổ bắt họ phải nhận, Phùng Xảo Xảo hiện tại là muội muội của chủ nhân, Khiếu Thiên Hổ dĩ nhiên phải hào phóng. Trong lòng Khiếu Thiên Hổ hiểu rất rõ, muội muội củ chủa nhân, cho dù ở Huyền Thiên nội lục bất kỳ ai cũng không dám khi dễ huống chi là huyền thiên đại lục. Tại một quảng trường thật lớn nơi lập anh thành, lúc này có hai nghìn người đang quỳ dưới mặt đất, bao vây xung quanh là hộ vệ của Nhạc gia. Người tới ngày càng nhiều, không chỉ là thế lực ở lập anh thành mà cả những thế lực phụ cận. Nhìn hai nghìn người quỳ dưới mặt đất, bọn họ đều nhỏ giọng nghị luận. Nhạc Thành cùng với Nhạc Tử Phong, Nhạc Tử Sơn, còn có bốn tiểu ác ma và Phùng Xảo Xảo cũng tới quảng trường. Chúng nữ cùng Diễm Ma và Thượng Quan Uyển Nhi Dịch Thiến cũng theo sau Nhạc Thành. - Xảo Xảo, muội xem những người đó khi dễ muội, là ai trong số họ, mau tìm ra đi. Nhạc Thành cất tiếng nhẹ nhàng. - Ca ca, muội chỉ nhận ra mấy người, là mấy người ở sau. Phùng Xảo Xảo do dự một chút cố lấy dũng khí chỉ ra sáu người. - Đại nhân xin tha mạng, bọn tiểu nhân sau này không dám đắc tội với Nhạc gia nữa, xin tha mạng. Sáu người này không ngừng khấu đầu mà nói. Đối với Phùng Xảo Xảo, những người này nhận ra nàng, nhưng bọn họ thật không ngờ Phùng gia lại có quan hệ với Nhạc gia, nếu biết trước thì bọn họ to gan bằng trời cũng không dám đắc tội. - Hừ, các ngươi có tư cách đắc tội với Nhạc gia sao? Nhạc Thành hừ lạnh một tiếng rồi nói với hai lão nhân của Phùng gia? - Là những người này sao, còn có ai không? - Nhạc Thành đại nhân, có những người này, bọn họ muốn bắt Xảo Xảo đi. Lão giả lớn tuổi nhìn thấy cảnh tượng này thì cất tiếng nói. - Bại hoại. Ánh mắt của Nhạc Thành nhìn những người này hàn ý của hắn lóe lên, một lực lượng vô hình tràn ngập phóng ra, không gian biến đổi, sáu ngươi biến thành một mảng máu. - A… Phùng Xảo Xảo nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt trở nên tái nhợt. - Xảo Xảo, không cần sợ hãi, bọn họ là đám người đáng chết, nhớ kỹ, bọn chúng đáng chết không cần phải khách khí. Nhạc Thành nói với Phùng Xảo Xảo. - Ca ca, muôi biết. Phùng Xảo Xảo nhu thuận đáp. - Khiếu Thiên, Tử Long, Đại Song, Tiểu Song Thanh Đồng giết chết toàn bộ, một tên cũng không để lại, xem sau này ai còn dám ỷ mạnh hiếp yếu nữa. Nhạc Thành nói với Khiếu Thiên Hổ. - Vâng chủ nhân. Mọi người lập tức đáp. - Tha mạng. - Xin tha mạng. Từng thanh âm thảm thiết vang lên, kêu cha gọi mẹ quanh quẩn. Nhìn thấy cảnh tượng chém giết này, Dịch Thiến, Thượng Quan Uyển Nhi, còn có cả Diễm Ma cũng biên sắc, không ngờ Nhạc Thành lại ngoan độc như vậy. Ngày hôm sau, Nhạc Thành cùng với Vân Phỉ Phỉ còn có Nhạc Trạm đi gặp Vân gia ở Thất tinh thành, lúc này lão gia tử Vân Linh vẫn còn tại thế, tu vi đã đạt tới nhất tinh Đấu Tông. Vân Phỉ Phỉ bị mất tích, Vân Linh đã đi tìm hiểu hỏi qua Phá Quân bang nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra tin tức gì. Rời khỏi vân gia, Nhạc Thành để lại cho Vân Linh không ít chỗ tốt khiến cho Vân Linh kinh ngạc không thôi. Ba ngày sau mọi người ngồi lên trên lưng Khiếu Thiên Hổ và Tứ Sí Ma Ưng đi vào bên tro Quỷ Uyên, lần đầu tiên ngồi trên một con ma thú khổng lồ, Phùng Xảo Xảo tưởng mình như đang nằm mơ vậy. - Ca ca, huynh thật sự có thể dạy muội ma pháp sao? Muội nghe Tiểu Thúy nói ma pháp sư có thể thông thiên độn địa vô cùng ghê gớm. Phùng Xảo Xảo nhìn Nhạc Thành rồi nói. - Dĩ nhiên là có thể, hai người Hiểu Kỳ và Tiểu Dao đều la ma pháp sư về sau muội có thể nhờ họ chỉ dạy. Nhạc Thành nói với tiểu nha đầu này. - Xảo Xảo, tỷ sau này sẽ dạy ma pháp cho muội. Yến Hiểu Kỳ nói. - Đổng Đại Ngưu, ngươi mau nhanh lên, sắp xếp cho tốt, chủ nhân sắp tới rồi. Trên Phá Quân sơn, Thác ny tư nói vơi Đổng đại ngưu. - Được rồi, một trăm lẻ ba Đấu Tông, một nghìn chín trăm đấu hoàng, còn có năm mươi ma pháp sư cấp bảy. Đổng Đại Ngưu nói với Thác Ny Tư. - Được rồi, ta cảm nhận thấy linh hồn lực của chủ nhân đã ở rất gần, chúng ta mau đi nghênh đón. Thác Ny Tư nói xong liền nói với bang chúng của Phá Quân: - Các ngươi nghe đây, bang chủ đã trở lại, chúng ta không thể tỏ ra yếu ớt mau đi nghênh đón bang chủ. - Chủ nhân, Thác Ny Tư và Đổng Đại Ngưu đang ở phía trước. Yêu Cơ nói với Nhạc Thành. Xem ra Phá Quân gần đây quả là không tệ. Nhạc Thành mỉm cười rồi nói. - Phá Quân bang cung nghênh bang chủ. Bỗng nhiên hang vạn người hô to, liên miên không dứt ở trên bầu trời. Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhạc gia mọi người không khỏi cảm than, Nhạc Thành ở trong Phá Quân bang đúng là có uy danh thật lớn. - Chủ nhân. Thác Ny Tư và Đổng Đại Ngưu hai người liền tiến tới bên cạnh Nhạc Thành. - Vất vả cho các ngươi rồi. Bạn đang đọc truyện tại