- Lang Lễ, chúng ta đi xem sao, đừng cho bọn họ chạy thoát. Nhạc Thành cất tiếng nói, Phong Lôi Sí hiện ra trên người, thân ảnh trong khoảnh khắc chuyển động. - Lang Lễ, Thú Ma, hai người các ngươi thật khiến cho ta kinh ngạc. Một tiếng cười từ phía xa xa đột nhiên truyền đến, tuy nhiên thanh âm vẫn như ở ngoài vạn dặm vậy. Ba tuyệt sắc nữ tử, ba tuyệt sắc nữ tử ở cùng một chỗ. - Là Mộng Tiêu Hồn, không ngờ ngươi lại trốn ở Huyền Thiên nội lục. Lang Lễ nhìn Mộng Tiêu Hồn rồi cất tiếng nói. - Khí tức của Thanh Dương lão ma, tại sao ngươi lại có khí tức của Thanh Dương lão ma? Thú ma nhìn Dịch Thiến khẽ nói, thần sắc hơi biến hóa. - Tại sao ngươi lại tới đây, chẳng lẽ ngươi muốn hủy thanh dương môn mới vừa lòng sao? Dịch Thiến không để ý đến Lang Lễ mà nhìn Nhạc Thành, trên mặt hiện ra một vẻ phức tạp. - Nhìn dáng vẻ của nàng thì xem ra mấy năm nay đã trải qua không ít chuyện. Nhạc Thành nhìn Dịch Thiến rồi lại nhìn Mộng Tiêu Hồn rồi nói. - Cái này phải đa tạ ngươi nếu không có ngươi thì ta đã không chống đỡ được cho tới ngày hôm nay. Dịch Thiến nói. - Hôm nay ta đến đây không có quan hệ với nàng, ta đến chỉ tìm Mộng Tiêu Hồn mà thôi. Nhạc Thành nhìn Mộng Tiêu Hồn mà nói. - Không có quan hệ với ta sao? Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành, trong lòng cảm thấy hơi mất mát. - Tiểu đệ đệ, ngươi tìm ta, chẳng lẽ có quen biết ta? Diễm ma Mộng Tiêu Hồn cất tiếng hỏi Nhạc Thành. - Mộng Tiêu Hồn, cái tên này ta cũng chỉ mới nghe nios, chỉ là ngươi không cho Hỗn Thế Ma Vương tìm được cho nên ta cũng chỉ có thể tìm ngươi trước. Nhạc Thành nhàn nhạt trả lời. - Lớn mật, dám mê hoặc chủ nhân. Bỗng nhiên Đại Song và Tiểu Song quát lớn, hai nàng phát hiện ra Mộng Tiêu Hồn đang dùng ma mị với Nhạc Thành. - Đại Song, Tiểu Song lui ra. Nhạc Thành hữu thủ vung lên ý bảo hai nàng lui xuống. - Thiên Sinh mị đồng, quả là không tệ, không ngờ Huyền Thiên đại lục lại còn có nữ nhân bậc này. Mộng Tiêu Hồn nhìn Đại Song và Tiểu Song rồi khẽ nói. Lúc nãy, Diễm ma nhìn thấy Nhạc Thành chỉ có tu vi đại thừa hậu kỳ, muốn giáo huấn hắn một chút, không ngờ hắn lại có thể chống được nàng, nàng cũng không ngờ rằng Lang Lễ và Thú ma hai người ở phía sau lại kính trọng hắn như vậy. - Xem ra cũng có chút thủ đoạn, nhưng lại khiến cho ta phải thất vọng rồi. Nhạc Thành nhàn nhạt cười nói với diễm ma, lúc này Nhạc Thành biết rằng diễm ma này đúng là không đơn giản, Đại Song và Tiểu Song mặc dù không tầm thường nhưng vẫn còn kém nàng nhiều lắm. - Đệ đệ xem ra cũng không tệ, không biết có bổn sự đó hay không. Diễm ma cười khúc khích mà nhìn Nhạc Thành. - Bổn sự gì mới được, cô nương không nói ra thì ta thật không biết. Nhạc Thành cất tiếng trêu chọc lại. - Cái này không tiện nói, nếu đệ đệ muốn biết thì một mình đi với tỷ tỷ sẽ nói cho đệ biết. Diễm ma nói tới đây, Nhạc Thành không thể không rùng mình, hắn không ngờ mình đã có tu vi đại thừa hậu kỳ mà vẫn hơi bị mê hoặc. - Ở đây nói cũng không sao, nếu như ở cùng một chỗ một mình ta sợ cô nương sẽ bị ta hãm hại. Nhạc Thành cất tiếng nói. Bỗng nhiên Thanh Đồng tiến lên cất tiếng nói: - Yêu ma quỷ quái kia ngươi cẩn thận, ngươi mới chỉ có tu vi tam kiếp tán tiên mà thôi. Mộng Tiêu Hồn khẽ nhìn Thanh Đồng rồi cất tiếng nói: - Đệ đệ, xem ra những người ở bên cạnh đệ đều là bất phàm, sao không nói thân phận thật của đệ cho tỷ biết. Mộng Tiêu Hồn lại tiếp tục tràn đầy mị ý nói với Nhạc Thành. - Ta chính là Nhạc Thành, cái gì là thân phận chân thực? Nhạc Thành mỉm cười nhàn nhạt nói. - Tỷ tỷ, hắn chính là Nhạc Thành, là tộc trưởng của Nhạc gia. Dịch Thiến khẽ nói với Mộng Tiêu Hồn. - Đệ đệ, hóa ra đệ là tộc trưởng của Nhạc gia, thật là khô ngờ. Mộng Tiêu Hồn thu hồi vẻ kinh ngạc, cố gắng nở ra một nụ cười. - Đệ đệ, đệ tìm ta có chuyện gì không? Bỗng nhiên Mộng Tiêu Hồn cất tiếng hỏi. - Cũng không có gì, ta lo lắng Hỗn Thế Ma Vương sau khi tìm được cô nương thì ta khó đối phó mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại