Từ Bãi Tha Ma Bò Ra Tiểu Bảo Bối Trở Thành Cục Cưng Của Trăm Quỷ

Chương 8

Trước Sau

break
Lâm Uy Minh ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

“Nương, vậy... đứa nhỏ này tên là gì?” – Tuyết Phù vẫn có chút lo lắng trong lòng. Dù sao đứa nhỏ này cũng là từ ngoài đường mang về, nhỡ đâu cha mẹ ruột của nó quay lại tìm thì sao?

Nhưng nàng cũng không dám làm bà tức giận, đành nghĩ trước cứ hỏi tên đã, sau đó âm thầm dò hỏi, xem thử có ai đang tìm kiếm đứa bé hay không. Nếu quả thực là bị bỏ rơi thì nuôi cũng được.

“Ờ…” – Liễu Quân Lan khựng lại. Dọc đường bà chỉ lo mừng rỡ, cứ nghĩ đến việc từ nay có cháu gái nhỏ để cưng chiều mà quên béng mất chuyện hỏi tên.

“Nha đầu, con có tên chưa?”

“Có ạ, con tên là Lâm Vãn Nguyệt.” – Lâm Vãn Nguyệt ngẩng đầu lên, nghiêm túc khai báo danh tính.

“Hay lắm! Con ngoan lắm!” – Liễu Quân Lan vừa nghe đã mừng rỡ, vỗ đùi cái đét, “Họ Lâm? Vậy thì đúng là con cháu nhà ta rồi! Từ nay cứ gọi con là Vãn Vãn nhé!”

Dứt lời còn trừng mắt lườm Lâm Uy Minh một cái.

Lâm Uy Minh chỉ biết đứng im chịu trận, mặt đầy uất ức.

Nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm. Ít nhất thì có thể chắc chắn, đứa nhỏ này không phải do mẫu thân hắn… bắt trộm về, mà là thật sự nhặt được.

Từ trước đến nay hắn rất hiếu thuận, lại biết rõ trong lòng mẫu thân có nỗi mong mỏi sâu kín. Nếu đứa nhỏ này thật sự là bị cha mẹ ruồng bỏ, thì để bà nuôi nấng cũng coi như là cách để người lớn tuổi được vui lòng. Nhiều thêm một đôi đũa cũng chẳng đáng là gì.

Nghĩ thông rồi, Lâm Uy Minh lập tức phụ họa ngay:

“Cái tên Vãn Nguyệt này hay quá chừng! ‘Vãn’ là sóng lớn đã lặng, ‘Nguyệt’ là trăng mờ soi nhẹ, nghe vào tai là biết sau này chắc chắn sẽ nên người có chí khí lớn!”

“…” – Lâm Vãn Nguyệt khẽ nhô đầu ra khỏi lòng Liễu Quân Lan, mím môi, ngẩn người nhìn "lão cha trên danh nghĩa" mà nàng vừa mới gặp lần đầu.

Lâm Uy Minh cao ráo, vóc dáng mảnh khảnh, tướng mạo lại nho nhã tuấn tú. Chẳng qua không mặc áo dài thư sinh, mà chỉ khoác lên người bộ quần áo làm ruộng ngắn tay, đầy những mảnh vá chắp vá.

Lâm Vãn Nguyệt gãi gãi đầu, lại đưa tay mò mò mặt, sau đó kéo góc áo của Liễu Quân Lan, nhỏ giọng nói:

“Nãi… con ngứa quá…”

“Trên bếp còn nước ấm đấy. Để ta đi tắm rửa cho Vãn Vãn trước nhé?”


Thấy vậy, Tuyết Phù liền nhanh chóng lên tiếng đề nghị.

Liễu Quân Lan cũng lập tức gật đầu đồng ý.

Vừa nãy ôm trong lòng còn chưa để ý, giờ nhìn kỹ mới thấy người Lâm Vãn Nguyệt bẩn đến mức nào — quần áo lấm lem đủ màu, đầu tóc rối tung còn vướng cả mấy cọng cỏ dại. Ai biết được trên người bé có con gì không? Lỡ đâu có sâu bọ thì chẳng phải sẽ cắn mất da non của tiểu cháu gái bảo bối sao!

Dù sao cũng từng lăn lộn gần chỗ người chết, phải tắm rửa cho thật sạch, coi như tẩy luôn cả xui xẻo đi.

“Lại đây nào, Vãn Vãn.” – Tuyết Phù xách hơn nửa thùng nước ấm từ nồi trên bệ bếp, sau đó chế thêm nước lạnh, thử thấy vừa đủ mới duỗi tay ra, dịu dàng nói:

“Chúng ta cùng đi tắm nhé?”

“Dạ.” – Lâm Vãn Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lấy ngón tay Tuyết Phù.

“Nương ơi, tụi con cũng có thể tắm chung với muội muội không?” – Hai bé sinh đôi nhìn đôi tay lấm lem của mình, ngửa đầu hỏi nhỏ, mắt lấp lánh như mong chờ kỳ tích.

“Tắm chung hả? Không được đâu.” – Tuyết Phù bật cười, nhẹ giọng bảo, “Hai đứa ra sân tắm bằng nước lạnh đi, nhớ dùng ít thôi, ai xài nhiều quá coi chừng bị đánh vào mông đó.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc