Từ Bãi Tha Ma Bò Ra Tiểu Bảo Bối Trở Thành Cục Cưng Của Trăm Quỷ

Chương 29

Trước Sau

break
“Liễu tẩu tử, trước đây nhà chúng ta toàn ăn nói bậy bạ, đồn thổi linh tinh… Tất cả là do cái miệng thối của ta, chuyện gì cũng dám nói ra ngoài… Liễu tẩu tử, xin ngươi để cháu gái ngươi giúp nhà ta lần này! Đại ân đại đức này, ta đời này sẽ không quên!” Triệu Xuân Nương vừa nói vừa tự tát vào miệng mình.

Nhưng miệng vừa mới bị Liễu Quân Lan tát sưng lên, giờ chạm vào đau rát vô cùng.

Thế là bà ta chợt nảy ra một ý, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa.

Liễu Quân Lan vốn chẳng có thiện cảm gì với cả nhà họ Vương.

Nàng thương con gái như ngọc, vậy mà nhà họ Vương lại hết lần này đến lần khác gây chuyện, khiến cả ba đứa con gái nhà nàng chịu khổ. Trong mắt Liễu Quân Lan, hai vợ chồng nhà đó chẳng khác nào hung thủ hại người, làm sao có thể ưa nổi?

Thế nhưng, dù có ghét cỡ nào, bà cũng không thể trút giận lên đầu một đứa trẻ vô tội.

“Vậy Vãn Vãn có cách gì không? Để cha con bé làm thay cũng được.”

“Mẫu thân, con cũng sợ mà…” Lâm Uy Minh – cao to gần thước tám – giờ phút này lại đang ôm chặt cánh tay thê tử, lí nhí như trẻ con.


Hắn không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mỗi… quỷ!

Kêu hắn lên núi đánh hổ còn được, chứ bảo đánh với quỷ…

Thôi thôi, xin miễn!

“Không cho ngươi đi, chẳng lẽ bảo tức phụ ngươi đi? Hay là ngươi muốn mẫu thân ta đây ra trận?” – Liễu Quân Lan trừng mắt lườm hắn một cái.

Tất nhiên là để con trai đi rồi!

Lâm Uy Minh vừa nghe liền định quay đầu đi tìm mấy đứa con trai trong nhà, ai ngờ lại không đúng lúc đụng ngay ánh mắt giận dữ của thê tử.

“Sao hả? Ngươi định để ta ra thay thật đấy à?” – Tuyết Phù nhanh tay nhéo mạnh một cái vào hông hắn.

Lâm Uy Minh đau điếng, kêu lên “ai da” một tiếng, nhưng không dám phản kháng gì.

“Để ta làm thì được rồi.”

Lâm Vãn Nguyệt nói xong, liền bảo mọi người chuẩn bị giấy vàng và bút đỏ, sau đó cắt thêm chút thịt khô từ trước để bày ra trên bàn.

Đốt đèn dầu lên, bàn tay nhỏ xíu của Lâm Vãn Nguyệt cầm lấy cây bút đỏ, nét bút vững vàng ổn định, cẩn thận vẽ lại hình dáng chiếc khóa trường mệnh bạc có con kim sai trên giấy vàng.

Sau đó, nàng dùng kéo cắt hình, nhỏ một giọt máu tươi từ đầu ngón tay của Vương Hổ, ném vào chậu than.

Hình vẽ khóa trường mệnh trên giấy vàng vừa chạm vào than đỏ, lập tức bốc cháy, tro đen tung lên theo gió, bay lượn tán loạn.

Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy như một nghi lễ bình thường. Nhưng trong mắt Lâm Vãn Nguyệt, lại là cảnh một hồn ma có vẻ ngoài thư sinh lịch sự, duỗi tay bắt lấy chiếc khóa trường mệnh đang cháy, rồi hài lòng treo nó lên người mình.

“Tiểu nha đầu, ngươi cũng khá đấy chứ.” – Hồn ma kia mỉm cười, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thích thú.

Tiểu cô nương này, có chút bản lĩnh thật!

“Nay đồ của ta đã lấy lại được, cũng không so đo với thằng nhóc kia nữa.” – Hồn ma nói rồi vung tay một cái, những bóng đen bám trên người Vương Hổ lập tức bị thu về.

Thân ảnh hắn, vốn mờ mịt, giờ dường như trở nên rõ ràng hơn một chút.

Nhiệt độ trên mặt Vương Hổ cũng dần hạ xuống, chỉ còn hơi đỏ, nhưng trông đã đỡ hơn rất nhiều so với bộ dạng sốt đến thở dốc khi nãy.

Mọi người cũng nhẹ nhõm thở phào.

Nhưng trong lòng ai nấy đều trỗi lên một câu hỏi lớn —

Một đứa bé chỉ mới hơn ba tuổi như Lâm Vãn Nguyệt, sao lại biết cách trừ quỷ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc