Từ Bãi Tha Ma Bò Ra Tiểu Bảo Bối Trở Thành Cục Cưng Của Trăm Quỷ

Chương 15

Trước Sau

break
Ăn no thì có phần khó, nhưng để “húp no nước” mà cầm cự đến chiều thì vẫn còn tạm ổn.

Thực ra, phần lớn các nhà trong thôn lúc này cũng đều sống như vậy cả.

Điều đặc biệt là... tô cháo của Lâm Vãn Nguyệt còn thấy rõ hạt gạo cùng lá rau, trong khi tô của Liễu Quân Lan thì chẳng khác gì nước tráng nồi, một hạt gạo cũng chẳng thấy đâu.

Lâm Vãn Nguyệt chau mày, môi mím chặt, ánh mắt không ngừng đảo qua lại giữa tô cháo của mình và của nãi nãi.

“Nãi nãi ăn đi.” – Nàng đứng dậy, bưng tô cháo đưa qua – “Oa ăn ít.”

Nãi nãi còn phải làm lụng bao nhiêu việc, ăn như vậy sao mà đủ sức?

Nàng còn nhỏ, ăn ít một chút cũng chẳng sao.

Nhưng Liễu Quân Lan đã thương cháu như máu thịt ruột già, làm sao nỡ để nàng chịu đói?

Bà vội vã húp sạch mấy muỗng cháo loãng trong chén, cười dỗ dành:

“Vãn Vãn ngoan, ăn nhiều một chút cho mau lớn, nãi nãi mới vui. Mấy hôm nữa đường núi khô ráo rồi, nãi sẽ đưa con lên núi hái quả ăn nhé.”

Vừa nói, bà vừa đưa tay thô ráp vuốt phẳng nếp nhăn nhăn giữa trán Vãn Vãn, lòng nhẹ nhõm đến lạ thường.

Lâm Uy Minh sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên mới thấy mẫu thân mình dịu dàng dỗ dành ai như thế.

Trong lòng vừa cảm động vừa buồn cười, bèn bưng tô cháo đến bên cạnh, vừa mở miệng gọi một tiếng:

“Mẫu thân…”

“Lăn.”

“ Dạ!” – Lâm Uy Minh ôm tô cháo, vui vẻ "lăn" thật.

Mẫu thân vẫn là mẫu thân hắn, không bị ai nhập vào hay tráo đổi gì hết!

Nhưng bốn đứa con trai cùng mấy nàng dâu bên cạnh thì chẳng nể mặt hắn chút nào, xì xì cười khúc khích như trêu chọc.

Lâm Uy Minh khẽ hừ một tiếng, làm bộ chẳng thèm để ý, rồi quay sang múc hết phần cháo còn lại trong tô mình đổ vào bát của thê tử bên cạnh:

“Tức phụ, nàng ăn nhiều một chút.”

Đến gần trưa, cơn mưa tạnh dần.

Lớp mây xám dày đặc trên bầu trời cũng bắt đầu loãng ra, hé lộ những tia nắng đầu tiên phía sau màn mây.


Cơn mưa lớn vừa dứt, trời mới tạnh được một lát, trong nhà đám nam nhân đã vội xỏ giày rơm, chuẩn bị ra đồng thăm ruộng.

Dù ai nấy đều biết rõ, mưa mới chỉ rơi một canh giờ, hoa màu làm gì có khả năng trồi lên khỏi mặt đất ngay lập tức.

Thế nhưng, bọn họ vẫn không nhịn được mà muốn ra xem thử mảnh đất ướt mềm, ngắm những lá lúa khô héo nay đã ướt đẫm nước mưa, lòng ngập tràn hy vọng.

Hy vọng rằng vài tháng nữa, đến kỳ thu hoạch, những bông lúa sẽ nặng trĩu hạt, cúi đầu rũ xuống đầy viên mãn.

Liễu Quân Lan nhìn bốn đứa cháu trai đang dính như sam lấy muội muội không chịu buông, liền gọi lão nhị – người to con, vững chãi nhất – một tiếng:

“Đi, theo ta ra ngoài đồng coi một chút.”

Lâm Triết Vân tuy không tình nguyện, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của phụ thân, đành ngậm ngùi khiêng cuốc ra khỏi góc nhà, miệng lầm bầm:

“Đại ca lớn hơn con, sao không gọi huynh ấy đi theo luôn?”

Lâm Quân Lan đáp ngay, lý do đã chuẩn bị sẵn:

“Cha ngươi với đại ca ngươi ở lại thay mái nhà, nếu lại mưa nữa mà dột thì muội muội dễ cảm lạnh lắm, biết chưa?”

Thay mái nhà phải trèo lên nóc, lột hết lớp tranh cũ đã mục nát vì nắng mưa, rồi trải lên lớp cỏ mới để che chắn.

Lâm Triết Vân tuy khỏe mạnh, nhưng lại sợ độ cao, nghe xong lập tức chuyển hướng, vừa khiêng cuốc đi trước, vừa vội vã quay đầu lại nói:

“Nãi, con đi ruộng với người nha! Mình trồng thêm nhiều lúa, sau này nuôi muội muội trắng trẻo mũm mĩm, giống như heo con luôn ấy!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc